Page 10 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 10

những cơn địa chấn gía vàng và cơn điên địa ốc khiến nó vốn đã
               mang sẵn bệnh vàng da thiếu vitamin lại thêm bệnh viêm gan mạn

               tính.

               Mặc cho những lo toan của lũ tiện dân về một mùa làm ăn thất bát, cố
               vớt vát lại bằng những cuộc đình công đòi tăng lương hay giảm bớt

               thực đơn; những kẻ giầu tiền lắm của vẫn ngồi trên những chiếc xe
               hơi, đầu vuốt nước hoa bóng lộn như mông con gái, mặt kên kiệu như

               vú thiếu nữ lao vun vút ra ngoại ô với tốc độ chóng mặt để trốn cái
               nóng. Thành phố là vậy, luôn dầy rẫy nhưng xung khắc, kẻ thiếu
               người thừa; kẻ thì truy tìm, người lo chạy trốn.


               Vẫn cái mũ lụp xụp trên đầu che kín hai vành tai, đôi giầy vẹt gót
               phát ra tiếng kêu lép bép ma quái ở mỗi bước đi. Chiếc áo măng tô
               xám tro gián nhấm dị dạng. Hai bàn tay xương xẩu thọc vào túi quần

               bất cần đời. Điếu thuốc Pall Mall xanh gắn lưòi biếng trên môi chực
               chờ rơi xuống nhưng chẳng thể rơi. Cặp mắt lờ đờ vô hồn vô sắc. Sơn
               bước đi như dừng tại chỗ. Đi đâu? Làm gì? Không mục đích. Trán in
               hình rẽ quạt ra vẻ đăm chiêu suy tư cật lực mà thật ra chẳng nghĩ suy

               gì, trống rỗng, đặc nghẹt. Vô tâm. Chỉ tại thiếu ăn mà dơ hình dị
               dạng.


               Cứ như thế, Sơn đã đi dạo hết một vòng qua khu phố này. Đường lớn,
               đường nhỏ. Ngõ hẻm. Nơi buôn bán sầm uất, chỗ bình dân. Vùng an
               ninh tuyệt đối của giới trưởng gỉa nhà giàu và nơi tá túc của bọn tứ
               chiếng giang hồ. Cứ thế, hai thế giới đối kháng sống chung với nhau.

               Nhưng khi có một tin tức gì nóng hổi mang tính cấp báo thì cả thành
               phố hợp làm một, cùng luận bàn, đấu khẩu, dữ dằn như sắp giết

               người, như Từ Hải chuẩn bị cứu Thúy Kiều, như Chằn tinh Shrek
               chuẩn bị cứu Công chúa Fiona, rồi vài ngày sau đâu lại vào đấy. Tất
               cả mọi người xụi lơ như vừa trải qua một trận ốm nặng mà không có
               ai chết. Thành phố vẫn tự chuyển động theo cách riêng của nó mà

               không cần cỗ máy vận hành ở trung tâm.




               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 10
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15