Page 14 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 14

ai quản lý. Sơn cũng cần khẳng định dù mình là kẻ khố rách áo ôm
               nhưng cũng đầy tham vọng trong tình yêu.


               Như đang chơi một ván bài sinh tử, Sơn dốc túi đặt hết láng của mình
               lên bàn, kiểm điểm nghiêm túc xem sức lực có được bao nhiêu mà
               bầy đặt trèo đèo. Ngoài chiếc xe đạp Martin có chiếc ghi đông cứ chờ

               cụp xuống, cái máy Sony walkman cổ lỗ, cái quạt lỏng bạc nhưng vẫn
               còn chạy tốt, cái đồng hồ luôn đi trước thời gian, như bao tử cậu sinh

               viên chỉ sống nhờ cơm tháng chờ nhanh đến giờ cơm; và vài ba bộ
               quần áo không dám giặt mạnh, Sơn chẳng còn gì. Ai đó nói tình yêu
               không thể đo đếm vào vật chất, nhưng thời đại bây giờ nếu không có
               tiền, Sơn đố ai kiếm được một mối tình cho ra hồn, hay chỉ là những

               mối tình thổ tả.

               Cuối cùng, Sơn tìm được cách tiếp cận với nàng nhanh nhất. Một

               buổi sáng, anh đến quán cà phê rất sớm. Sơn uống sang ly cà phê thứ
               ba thì cửa nhà nàng xịch mở. Nàng hiện ra giống một thiên thần. Hôm
               nay trông nàng thật rạng rỡ, vui vẻ, dù khi đẩy cánh cửa sắt vào tường
               nàng có sơ ý há miệng ra ngáp một cái rất “khủng bố”, tay dụi đôi

               mắt và chùi vào vạt áo. Nhưng không sao, con người vẫn có những
               khinh suất, để lộ chân tướng của mình vào lúc bất ngờ nhất cho dù có
               cố gắng che chắn, ngụy trang cách mấy. Hành động tự nhiên chủ

               nghĩa đó chẳng ảnh hưởng gì đến ấn tượng ban đầu của Sơn về nàng,
               mà ấn tượng ban đầu là điều quan trọng nhất, có khi nó ám ảnh bạn
               rất lâu trong việc bạn đánh gía về người khác. Có thể người ta nói
               Sơn là một kẻ ngoan cố, nhưng mặc kệ họ. Tình yêu có lúc cần mù

               quáng, thậm chí ngu ngu, vì nếu không thế, đã không có chất liệu cho
               các nhà văn, nhà thơ múa bút.


               Cũng như mọi hôm, nàng đẩy cửa lùa bước vào quầy, ngồi vào chỗ cố
               hữu của nàng, vừa xỉa răng vừa nhìn ra ngoài chờ đợi, không một
               chút bi lụy nơi đôi mắt bồ câu mà thỉnh thoảng nàng lại cố làm cho

               chúng ướt đi một chút, gợi cảm hơn một chút.




               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 14
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19