Page 16 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 16
Sơn lùi lại thủ thế, sững một giây chết điếng rồi trở lại trạng thái bình
thường.
-Anh…à, mà… tôi có cái này muốn cầm.
Nàng ứ lên một tiếng như người bị chứng húng hắng kinh niên rồi cố
hạ thấp âm lượng của giọng nói. Khi nỗi nghi ngờ đã biến mất, nàng
thở nhẹ một cái, trở về với con người thật của mình rồi thoăn thoắt
mở sổ. Từ thế thủ nàng chuẩn bị quay sang thế công.
-Vâng ạ! Vậy ông đưa đây cháu xem!
Thế này thì tệ hại qúa. Nàng xưng hô chẳng lịch sự chút nào. Chẳng
lẽ sơn lại gìa thế sao. Sơn còn đang nghĩ miên man theo kiểu “bỏ của
chạy lấy người” thì nàng lên tiếng.
-Đâu, cái của ông đâu?
-Cái gì? Của ai?
Sơn giật nẩy người khi bị kéo ra khỏi vô thức và buột mồm như kẻ
mộng du. Suýt chút nữa cái tật nói lắp của anh đã phản lại anh. Nàng
bật cười ha hả trước một tình huống không lường trước. Chút kinh
hoàng thoáng qua trong đầu Sơn. Sao một người con gái xinh đẹp như
nàng lại có thể cười to đến thế. Nàng cười văng cả nước mắt nước
mũi.
Sơn đưa cho nàng cái đồng hồ. Nàng nhìn cái đồng hồ rồi nhìn từ đầu
đến chân Sơn, ra bộ là nàng đang đánh gía về Sơn, xem mối quan hệ
giữa Sơn và vật thể bé nhỏ này, chúng có phải là “của” nhau hay của
bá tánh, để truy xét Sơn là đứa sa cơ lỡ vận hay một tên ăn cắp vặt.
Đánh gía cách nào thì cũng bất lợi cho Sơn.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 16