Page 17 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 17
Nàng vói tay mở đèn. Ánh đèn 100 watts làm cho mọi vật trở thành
vàng vọt bệnh hoạn. Nàng thận trọng đặt chiếc đồng hồ dưới ánh
sáng, ấn ra ấn vào cái chốt máy. Thậm chí nàng còn đưa cả lên mũi để
ngửi. Tất cả các giác quan của nàng đều căng ra để tránh giảm tối đa
những lầm lẫn nhỏ nhất. Cứ như thế, sau hai phút, chiếc đồng hồ của
Sơn qua tay nàng trở thành một vật thảm hại.
Nàng đẩy nó về phía Sơn, tay vẫn cầm cuốn sổ, mặt lạnh như tiền.
-100 ngàn được không ông?
-Sao? Cái gì?
Vẫn cái tật mau mồm mau miệng chết người. Nhưng lần này thì Sơn
nổi đóa thật sự. Cái đồng hồ mua trên 1 triệu mua mới có 6 tháng.
Nhưng Sơn lại nghĩ mình đến đây vì mục đích khác kia. Vả lại Sơn có
bán đứt cái đồng hồ này cho nàng đâu. Sơn sửa bộ, hai má bắt đầu
nóng bừng.
-Vâng, anh… à, mà tôi đồng ý.
Nàng hỏi tên Sơn, viết vào tờ biên lai. Xé cho Sơn 1 nửa kèm theo
100.000 đồng toàn bằng giấy 10 ngàn, nói:
-Cám ơn ông, Lần sau có gi khác ông cứ mang lại đây. Cái đồng hồ
này qúa tã.
Sơn nắm tờ giấy một tay, tiền bạc một tay, chẳng nghe nàng nói vì
còn mê mải nhìn cái mồm nàng “tém’ lại sau khi trề ra phát âm chữ
“tã” cho gọn hơn. Hình như hàm răng trên của nàng có vẩu ra một
chút mà nhìn xa Sơn tưởng môi nàng cong lên khêu gợi. Mũi nàng
không thẳng mà có chỗ gồ lên như bị u xương ở vị trí giữa hai mắt.
Còn một vết sẹo nơi má trái nữa.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 17