Page 22 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 22

người đứng chạm vai nàng là đàn ông, là giống đực, là Linh, một kẻ
               đeo đuổi Nga suốt một năm nay. Chỗ để chân chiếc Spacy anh ta có

               dựng một cây vợt để khẳng định mình thuộc tầng lớp thượng lưu,
               chơi thể thao như một cái mốt và luôn sẵn sàng chết trên sân vì bệnh
               tim của mình. Thiên sứ nào đã dẫn đường cho anh ta đến đây vào giờ
               này, vào cái giờ mà Nga muốn nổi loạn, muốn bứt tung xiềng xích.


               Nga gật đầu như một phản xạ của vô thức, leo lên xe Linh như bị thôi

               miên. Chính anh ta cũng có vẻ bất ngờ về thái độ lạ lùng của Nga.
               Một nước thắng khó hiểu của môt kẻ đang bại trận.

               Linh độc thoại một mình suốt quãng đường. Trong mồm anh ta tung

               ra toàn biệt thự, đô la, gía cổ phiếu, xe hơi. Còn Nga thì cứ ừ à, thế
               hả? Vậy a! Chẳng là Nga còn bận chiến đấu với những mùi vị xộc
               vào mũi nàng từ những hàng quán ven đường. Lắm lúc Nga muốn

               liều lĩnh đề nghị Linh dừng xe tại một quán ăn nào đó, nhưng nàng lại
               cảm thấy một mối điếm nhục trào lên. Còn Linh thì thật hạnh phúc,
               thậm chí anh ta còn không dám tin vào hạnh phúc của mình. Anh ta
               huýt sáo, nói cười như hóa dại. Nếu mà Linh biết Nga theo về với anh

               ta chỉ để kiếm một bữa ăn chữa cháy chắc anh ta sẽ phát điên lên, sẽ
               xô nàng xuống đường.


               Cái xe khựng lại, dồn Nga về phía trước, trả nàng về với thực tại.
               Linh dừng xe trước cổng vào một chung cư đồ xộ 10 tầng lầu, gửi xe
               cho một người quen rồi nói: “Linh ở trên lầu ba. Nga lên được chứ?”.
               Nga gật đầu. Nàng đi qua một đám trẻ vây quanh một vòi nước lộ

               thiên. Đi qua một dàn hoa thơm ngát và những chiếc lá tóc tiên trông
               thật dễ thương. Đối với Nga, lúc này chúng trông thật xa xí. Bọn trẻ

               vãi nước tung toé vào nhau, nói năng tục tĩu rồi cười ré lên như bị
               chọc tiết. Linh hầu như không để ý đến gì cả, vẫn đều đều bước như
               kẻ mộng du, đắm chìm trong niềm hoan lạc, mãn nguyện với vận may
               của mình.







               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 22
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27