Page 23 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 23
Nga leo hai tầng lầu theo Linh đến dẫy hành lang thoáng mát và dừng
trước căn phòng số 309. Nàng cúi xuống xoa bóp bắp chân muốn
sưng lên vì mỏi và cảm thấy mùi ether, mùi bệnh viện xộc ra tận cửa.
Rồi muì hầm cầu, mùi nước mắm thum thủm rêu phong. Linh nhét
chìa khóa vào lỗ khóa. Cánh cửa mở tung. Có cái gì rơi sau cánh cửa
như thanh sắt bung lên từ đường ray. Anh ta đứng ngàng hết ngạch
cửa, cái lưng to bè như tấm thớt, lại còn bè thêm bởi chiếc áo rộng
thùng thình may bằng vải xô Mỹ. Nhận ra thói đoảng hậu của mình,
anh ta vội né sang một bên, tay đưa về phía trước: “Mời Nga vào!”.
Nga không nghe Linh nói. Nàng còn bận ngậm miệng nín thở để
tránh cái mùi thum thủm buồn nôn mỗi lúc một khốc liệt hơn. Ước gì
nàng có mang để thở như cá có lẽ sẽ dễ chịu tí chút. Nhận ra điều này,
Linh lúng túng mở bung cửa chính, đúng ra là anh ta xô mạnh cánh
cửa vào tường. Nhưng cánh cửa ngoan cố chẳng chịu thua, hất tung
trở lại. Mồ hôi Linh vã ra như một kẻ đang tìm cách che giấu một
chuyện xấu xa không thể che giấu được. Nga nhìn anh ta rón rén nhấn
chiếc máy hát hiệu Sony, mở tủ lôi ra một xấp báo để lên bàn, nói:
“Nga xem báo, chờ anh một lát nhé!”. Rồi anh ta biến nhanh vào
phòng tắm trong tiếng nhạc êm dịu sau khi bỏ chiếc đồng hồ và chiếc
điện thoại di động vào tủ khóa lại.
Hành vi cẩn thận, lần thẩn đến buồn chán của Linh khiến Nga muốn
bỏ đi khỏi nơi này ngay, nhưng nàng lại muốn nán lại để xem thằng
đàn ông này còn giở thêm những trò gì nữa.
Nga ngả người ra sa lông, nghe tiếng nước dội xối xả, tiếng kì cọ
không chút e dè. Cuối cùng là tiéng xèo xèo như mỡ sôi trên chảo,
tiếng ăng ẳng như chó sủa, tiếng nước ro ro chảy vào bồn cầu và lặng
dần. Chỉ còn lại tiếng tí tách bí hiểm lúc ban đầu. “Có lẽ anh ta vừa đi
cầu, và đang thay quần áo” - Nga nói thầm. Hậu quả của một vụ bội
thực không thể nào kiềm chế và che giấu khi ta sống trong một căn
phòng tù túng thế này. Mọi sinh hoạt đều phô bầy ra trước người khác
thông qua đủ mọi giác quan: nghe, ngửi, nhìn và cả trí tưởng tượng.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 23