Page 28 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 28
nếu không có thế. Thằng con lai Mỹ bây giờ đã thành đứa lực lưỡng,
chỉ tại cái vô học mà trí không chẳng hơn gì người đàn bà nông dân
đái không qua ngọn cỏ. Nó đi theo tiếng gọi của con tim, để mẹ một
mình thui thủi với cái chái nhà ngày càng thảm hại. Bi kịch của mẹ
Trúc là bi kịch của một cuộc chiến tranh, của những cư dân phải di
chuyển lên thành thị khi không hề chuẩn bị cho mình sự thích nghi.
O O O O O O
Ngày mẹ Trúc mất, Phiến cùng đoàn người đi sau xe tang. Mỗi người
đeo đuổi một ý nghĩ, không ai nói với ai lời nào. Yên ắng đến nỗi
nghe cả tiếng xào xạc của bánh xe nghiến trên đường. Đoàn người ô
hợp đi đến nghĩa trang, lặng lẽ, buì ngùi…Phiến tin đó là những tiếc
thương thực sự cho một đời người, nhưng hình như tất cả đều muộn
màng, đầy ân hận.
Nếu nói hoàn cảnh sống đẻ ra tính cách con người thì mẹ Phiến và vợ
Phiến là hai sản phẩm hoàn chỉnh nhất của hai hoàn cảnh khác nhau.
Vợ Phiến chắt chiu, tủn mủn; người mẹ vung tay, phung phí. Vợ
Phiến nóng nảy, độc mồm; người mẹ trầm tính, không để bụng nham
hiểm. Nhưng đố ai biết bà nghĩ gì trong đầu. Có bức bách lắm chỉ thủ
thỉ với cháu, nhất định chẳng nói với con. Mẹ chồng nàng dâu cứ thế
mà xích mích, hiểu lầm nhau vì những chuyện không đâu.
Chẳng hạn có hôm vợ Phiến kéo Phiến ra sân, nói:
-Tính mẹ không rõ ràng, dạo gần đây mẹ làm nhiều việc mờ ám lắm!
Phiến ngớ người, hỏi:
-Em nói vậy là sao?
Nàng chỉ xuống bếp:
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 28