Page 32 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 32
Nốc hết ly trà nóng một cách vô ý thức, Phiến chào ông ra về, hai mắt
cứ cay cay, hổ thẹn cho thói vô tâm của mình.
Vài hôm sau, bà cụ Liên Hiệp Quốc mất, cũng lặng lẽ như cuộc sống
âm thầm khi về gìa của cụ. Sau đám tang, người mẹ xin vợ chồng
Phiến về quê. Bà thất thần như đã mất đi một điểm tựa vững chắc mà
chỉ có mình Phiến biết. Hai vợ chồng níu giữ cách mấy bà cũng
không ở lại. Thắng cháu khóc vạ, bà cung chẳng xiêu lòng, chỉ vỗ đầu
nó, nói: “Ráng học giỏi, siêng làm điều hay, giúp đỡ người khác. Mai
mốt nội lại lên”.
Lúc xe chạy, người mẹ cứ ngoái lại nhìn đứa con, cho đến lúc bà chỉ
còn là một chấm đen nhỏ xíu. Một cái nhìn khó hiểu, cay đắng.
*
CHA VÀ CON GÁI
Cởi chiếc áo blouse vắt sau ghế, bỏ ống nghe sang một bên, bác sĩ
ngã mình xuống chiếc giường dành riêng cho ông trong phòng trực.
Thời tiết oi bức với những cơn mưa đầu mùa không ướt đất chỉ làm
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 32