Page 37 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 37

cha nó. “Sao ba vào mà không báo trước?” – nó hỏi theo phong thái
                   của một kẻ tôn sùng chủ nghĩa riêng tư và tự do. Bác sĩ không nói gì,

                   chỉ dằn vỉ thuốc xuống bàn: “Con mất dậy! Mày làm gì với thứ này?’.
                   Con Thu cầm vỉ thuốc, xoay xoay rồi bước sang bên kia bàn, vòng tay
                   cười khinh khỉnh: “Con chả làm gì cả. Của đứa bạn để quên!”. Phải
                   cố gắng lắm bác sĩ mới có thể đứng yên mà không bị ngã. “Quân mất

                   dậy! Mày trả lời cha mày như thế đó hả?”. Nó cười: “Ba lại lú lẫn rồi.
                   Con có nói gì qúa đáng đâu”. Bác sĩ thở dốc từng cơn: “Nếu mẹ mày

                   còn sống, mẹ mày sẽ xé xác mày ra! Con khốn nạn!”. Con Thu ấm
                   ức: “Ba không được chửi con. Nếu mẹ con còn sống thì con đã không
                   phải thế này. Ba không làm gì được cho con thì ba hãy để yên cho con
                   sống theo cách của con. Miễn là con không làm hại gì đến sĩ diện của

                   ba thì thôi”. “Mày còn dám nói đến sĩ diện nữa hả? Đồ con cái mất
                   dậy. Mày xử sự với cha mày như một đứa vô học”. Ông run rẩy ném
                   mạnh cái gì đó trong tầm tay vào vách rồi đóng sầm cửa bước xuống

                   cầu thang. ConThu bắt đầu khóc nấc lên. Có cái gì đó vỡ oà trong
                   ông. Bác sĩ với tay lấy lọ thuốc an thần, dốc ra một viên. Ông vẫn làm
                   thế mỗi khi sợ phải suy nghĩ điều gì. Giấc ngủ đến rất nhanh.


                   *

                   Buổi sáng bác sĩ dậy sớm. Ông đã bớt giận. Việc xảy ra hồi đêm làm

                   cho ông suy nghĩ. Con Thu nói đúng. Phải chi vợ ông còn sống.
                   Không những con ông mà cả ông sẽ khác đi. Nhà thiếu bóng đàn bà.
                   Ông bắt đầu cảm thấy chính mình mới là người có lỗi. Chính ông đã
                   tiêm vào đầu óc con Thu những nọc độc đam mê vật chất từ lúc nó

                   còn bé. Ông chỉ chú tâm vào việc kiếm tiền, theo đuổi hư danh mà
                   quên đi mình còn đứa con cần tình thương của người cha thay cho

                   người mẹ đã mất. Nỗi khổ nó gây ra cho ông cũng giống như nỗi khổ
                   ông gây ra cho vợ ông ngày bà còn sống. “Ta sẽ từ từ khuyên bảo
                   nó”- Bác sĩ nhủ thầm rồi bước ra ngoài xa lông phòng khách. Ông
                   nhìn thấy một mảnh giấy để dưới khay trà. Linh tính báo cho bác sĩ

                   biết có chuyện không hay. Cầm vội lá thư, ông xé ra. Những dòng





                   TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                          Page 37
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42