Page 34 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 34

dậy, nước mắt ướt đẫm bên gối. Khi sống ông càng gia trưởng, quyền
               uy với bà bao nhiều thì bây giờ ông càng hối tiếc bấy nhiêu.


               Con Thu càng lớn càng giống mẹ. Nó là cái bóng của vợ ông thời
               xuân sắc. Rất nhiều lần ông lầm lẫn hai mẹ con với nhau. Ông tưởng
               con Thu là vợ ông hoá thân để đay nghiến trách móc ông. Cũng cái

               giọng nói, tướng đi, cách cười; chỉ có một điều là con bé mang bản
               tính khác cả hai; kiêu hãnh và hợm hĩnh bằng danh tiếng của cha;

               thích bề ngoài, sống buông thả, hời hợt. Một phần do lỗi của ông quá
               nuông chiều con. Bác sĩ cho nó tất cả những gì nó muốn. Một căn
               phòng riêng với những tiện nghi mà chỉ có con tỉ phú mới dám mơ
               ước. Rồi xe cộ, nữ trang loại đắt tiền. Ông để cho nó tự do giao du với

               bạn bè mà không hề kiểm soát. Dần dà, con Thu trở nên đổ đốn, khó
               bảo; thậm chí ngỗ nghịch, mất dậy, không coi ai ra gì.


               Có dịp hai cha con ngồi bên nhau. Ông thì nói về nhân cách con
               người, về sự trong sáng của cuộc sống, còn con Thu thì bô bô những
               chuyện nhảy đầm, dạ hội, du ngoạn. Hai cha con chẳng ai nói ai nghe,
               như Đức Khổng tử ngồi trò chuyện với ca sĩ Britney Spears. Bác sĩ

               nói: “Mày đàn đúm mãi, chẳng lo học hành gì cả. Quen toàn bọn ăn
               không ngồi rồi, tóc xanh tóc đỏ”. Nó bốp chát: “Ba gìa rồi, ba chẳng
               hiểu gì tuổi trẻ chúng con!”. Bác sĩ trợn mắt: “Á, cái con này! Tao gìa

               nhưng tao chưa lú lẫn”. Nó ngắt ngang. “Ba không nên xúc phạm bạn
               bè của con. Ba không nói chuyện đàng hoàng, con không ngồi với ba
               nữa”.


               Những lúc hai cha con đôi co bằng vai bằng lứa như vậy, bác sĩ
               thường ngồi thừ hàng phút như kẻ mất hồn, hoang mang như người

               sắp chết đuối chẳng biết bám víu vào đâu. Chẳng lẽ ông đành bất lực
               trước một thực tế do chính mình tạo nên. “Con cái bây giờ khốn nạn
               qúa. Chẳng ra thể thống gì cả!”


               Có lần bác sĩ vào phòng con Thu, căn phòng bề bộn đến chóng mặt
               (Một hành động đê hèn xâm phạm đời tư cá nhân mà ông phải dằn vặt



               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 34
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39