Page 35 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 35

mãi mới làm được). Chỗ này cái quần, chỗ kia cái áo, gối mền bỏ bứa
                   không xếp. Những con gấu bông nằm nghiêng ngửa như doạ nạt

                   người lạ. Bác sĩ có mướn một bà già giúp việc nhưng mỗi ngày bà ta
                   chỉ đến dọn dẹp giặt giũ một tiếng rồi về. “Mướn người như vậy tiện
                   cả đôi bề mà không sợ rước cướp vào nhà” – Người bạn giới thiệu bà
                   cụ cho bác sĩ nói. Bà cụ hóm hém không còn chiếc răng nhưng tinh

                   thần cực kỳ minh mẫn. Thỉnh thoảng bác sĩ mời bà uống trà, ăn bánh
                   và hai người già lại ngồi tâm sự với nhau vài phút. Lúc đó cả một thời

                   thơ ấu chăn trâu cắt cỏ lại trở về làm ông thấy nhớ quê hương Hoà
                   Vang, Đà Nẵng kinh khủng. 35 năm rồi còn gì. Nhưng bác sĩ đã thề
                   không bao giờ trở lại đó nữa sau khi thất bại với mối tình đầu thời
                   trung học với một cô gái con nhà giầu nhưng ngạo mạn chẳng thua gì

                   con gái ông bây giờ. Một sự cắt đứt qúa khứ thật vô ích vì hầu như
                   con người không có khả năng quên đi mối tình đầu, cho dù mối tình
                   đầu buồn đau cách mấy thì nó cứ ám ảnh ta suốt đời, nhất là khi quĩ

                   thời gian sống gần hết.

                   Đã lâu lắm, bác sĩ chưa vào phòng con Thu để xem cách ăn ở của
                   con. Ông tiến lại gần bàn. Quyển Playboy chưa kịp gấp in ảnh những

                   cô gái so đọ với nhau về kích cỡ để trên bàn trang điểm. Ông bàng
                   hoàng khi thấy một cuốn phim sex Thái ói khỏi đầu máy. Rồi vỉ thuốc
                   ngừa thai 24 giờ làm ông giật thót cả người. Như kẻ lên cơn, bác sĩ

                   cầm vỉ thuốc chạy ra cửa gọi nháo nhào: “Con Thu đâu? Con Thu
                   đâu?”. Nhưng tiếng thét đau khổ pha lẫn căm giận cùng cực của
                   người cha rơi vào khoảng không. Ông quên rằng chỉ có mình ông ở
                   nhà. Con Thu đã đi ra ngoài quên cả khóa cửa buồng. Chưa bao giờ

                   bác sĩ thấy bất lực như lúc này. ông lấy xe phóng nhanh đến bệnh
                   viện. Có cái gì tởm lợm cứ ứ đầy cổ họng ông.


                   *

                   Gần 10 giờ đêm bác sĩ mới về nhà, rũ rưọi mệt mỏi như vừa trải qua

                   một cơn ốm nặng. Một ca mỗ khó đã làm cho ông kiệt sức thật sự.





                   TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                          Page 35
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40