Page 30 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 30
Người mẹ có thoí quen hay đi dạo vào buổi chiều. Khi đi một mình,
lúc giắt theo cháu. Bà đi đâu, làm gì, chẳng rõ. Chỉ biết bà đi về phía
cuối xóm, chỗ có ngôi nhà lầu cao sơn màu gạch, kế bên xưởng cưa
xẻ gỗ. Phiến để ý, thấy gần như qui luật, lúc nào bà đi xuống dưới đó
trở về là trong nhà lại xảy ra một mất mát nho nhỏ, khi thì chén
đường, lúc mấy con cá, tô canh, cái muỗng, loon gạo, hũ chao. Chỉ có
tiền là không mất…
Một hôm người mẹ có vẻ nôn nao, đi qua đi lại từ trước ra sau; nhìn
con bằng đôi mắt lạ lẫm, nửa muốn noí gì, nửa lại thôi. Có lẽ bà biết
rõ vị thế của đứa con trong gia đình này, nên chẳng bao giờ bà dám
xoè tay xin con đồng bạc.Thỉnh thoảng, Phiến có dấm dúi cho bà,
phải nói mãi bà mới nhận, còn mắng: “Tao lấy của mày. Mày lại lấy
của vợ mày. Nó khinh cho!”.
Ngày hôm sau, Phiến vẫn đi làm như thường lệ, nhưng tới đầu ngõ lại
đi về, men theo một con hẻm khác đến chỗ quán cà phê đối diện với
ngôi nhà cao tầng, rình xem người mẹ làm gì ở đó.
Chẳng phải đợi lâu, người mẹ đã từ đầu hẻm đi tới, tay cầm một gói
vuông nhỏ; tần ngần một lát rồi bà chui tọt vào cái chòi lá của người
mẹ LHQ có 3 đưá con ba quốc tịch, như con chuột chui vào cái lỗ,
biến mất. Phiến dợm đứng lên thì ông gìa ngồi cạnh, ngó anh cười:
-Cậu em biết bà gìa đó sao mà nãy giờ nhìn dữ dzậy?Ngày nào bà ấy
chẳng đi qua nơi này….
Rồi ông bỏ lững câu nói ở đó, rít một điếu thuốc.
Phiến ngồi lại xuống ghế, hỏi:
-Bà cụ tới đó làm gì vậy bác?
Ông ta giúi cho Phiến một điếu thuốc thơm, bật hộp quyẹt, cười ruồi:
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 30