Page 26 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 26

càng cười dữ. Tất cả chỉ đáp trả bằng tiếng cười, ngây thơ như người
               đến từ hành tinh khác.


               Mặc chuyện đời xuôi ngược, bon chen, kẻ lên voi xuống chó, mẹ Trúc
               và 3 đưá con vẫn sống trong căn chòi chật hẹp, dựa lưng vách tường
               xí nghiệp cưa xẻ gỗ làm ăn ế ẩm; nơi thường vẳng ra những câu hát

               cải lương của những công nhân vô công rỗi nghề sống xa gia đình.
               Một công việc duy nhất lập đi lập lại mỗi lần có xe rác đến: bốn mẹ

               con túa ra, mỗi người một cào móc, cật lực đào bới của phù vân từ cái
               đống mà thiên hạ đã thải ra. Sân nhà của mẹ biến thành bãi phân loại,
               thành kho chứa tự nhiên, chỗ phơi phóng. Nào bao nylon, giấy, vỏ
               chai, sắt vụn, tất cả những gì còn bán được.


               Mẹ Trúc đã có 3 đời chồng. Người chồng đầu tiên là lính khố xanh
               khố đỏ thời Việt Minh, râu rìa lông ngực, hiền lành đến độ nhu

               nhược, đẻ cho mẹ một đứa con rồi biến mất. Đứa trẻ nghễnh ngãng,
               suốt ngày ngồi một chỗ, coi như oan nghiệt kiếp trước. Người chồng
               thứ hai Philippines làm cho RMK Mỹ. Mẹ giữ chân dọn phòng cho
               anh ta rồi hai người giắt nhau về chiếc chòi lá, ăn ở “gìa nhân ngãi

               non vợ chồng”. Bọn trẻ trong xóm rình xem. Chúng đồn đãi mẹ làm
               đĩ, thậm chí chúng còn ăn cắp được những tranh ảnh tục tĩu trong nhà
               mẹ, chuyền tay cho nhau xem. Mặc cho thiên hạ bàn tán, mẹ Trúc trả

               lời bằng cách cho ra đời một thằng con tóc xoăn da chì, giống
               Philippines như đúc. Thằng bé lúc nào cũng cười, chẳng khác gì kép
               hát, chỉ không áo mão cân đai. Đánh mấy nó cũng cười. Chửi mẹ nó
               con đĩ, nó cũng cười. Làm như nó cười để chửi cha thói đạo đức gỉa

               của thiên hạ.


               Đến người chồng thứ ba, mẹ Trúc chỉ đưa về ban đêm. Coi khinh
               thiên hạ cách mấy rồi cũng có lúc chồn chân đâm kinh sợ chính mình.
               Một năm sau mẹ cho ra đời thằng Mỹ lai chính hiệu, mắt lồi tóc vàng.
               Thằng nhỏ càng lớn càng ngổ ngáo, mất dậy. Trên người lúc nào cũng

               khoác độc chiếc quần cháo lòng. Nóng nảy hay tức giận ai là lại tuột
               phăng cái quần xuống , trẻ c... vào mặt thiên hạ.



               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 26
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31