Page 31 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 31
-Trời ơi!Cậu em từ xứ khác đến hả? Bà cụ Liên Hiệp quốc sống trong
căn chòi nát đó mà không nhờ bà già này thì đã đứt bóng lâu rồi.
Phiến bỏ điếu thuốc xuống khay, thấy rát bỏng cuống họng.
-Bác nói gì cháu không hiều?
Ông ta vỗ vai Phiến, đôn hậu kiểu nam bộ chính cống:
-Đúng là cậu em ít kháo chuyện đời, tụi tui ngồi thường trực ở đây từ
sáng đến tối nên biết mọi sự. Thế này nhé, sáng sáng, bà cụ đến phụ
quyét dọn, giặt giũ một lát; buổi chiếu thì mang cơm canh đến. Có lúc
bà còn nhờ ông chủ quán giúp mua vài viên thuốc cảm mạo đau nhức
nữa kìa. (Mắt ông lão nhìn xa xăm). Nghe nói bà cụ cũng chẳng khá
gỉa gì. Con cái cũng nghèo. Nhưng sao gia đình bà tốt qúa. Chẳng bù
với thiên hạ bây giờ, chỉ biết đến bản thân.
Phiến quay đi nơi khác, mắt cay xè, bụng râm ran nhưng vẫn chưa tin
vào sự thật.
-Thế những người ở trong ngôi nhà lầu kia không giúp được gì bà cụ
sao? Có đáng là bao với họ.
Ông gìa bật cười khẩy:
-Giúp gì mà giúp. Có lắm kẻ càng giàu càng keo kiệt. Thậm chí
không nhờ lối xóm can thiệp thì người ta đã bít lối đi vào căn chòi rồi.
Nhưng rồi rẻo đất đó cũng về tay họ thôi. Nghe nói bà cụ chết hết con
cháu, lại lâm bệnh nặng lắm, chắc khó qua khỏi mùa mưa này.
Ông lão còn tâm sự nhiều nữa, còn mời Phiến sáng mai nếu rảnh ghé
lại uống cà phê với ông. Ông làm ở nhà đòn nên giờ giấc cũng tự do.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 31