Page 33 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 33
tăng cái nóng. Buổi trưa, bệnh xá vắng người. Các y tá hộ lý đi xuống
dưới lầu tìm chút gío mát. Chỉ còn lại với căn phòng ngột ngạt thuốc
men, bác sĩ nhấp một ngụm nước, cay đắng nghĩ về mình. Những lúc
vắng vẻ như thế này, ngồi đơn độc bên ấm trà nóng đậm đặc mà cô y
tá pha riêng cho ông, bác sĩ mới có thì giờ soi rọi lại mình, nhìn lại
niềm bất hạnh không làm sao giải thích nổi.
Bây giờ thì chính bác sĩ chứ không phải vợ ông đang rơi dần xuống
vực thẳm của sự cô đơn. Từ ngày bà mất đi, cũng đột ngột bí ẩn như
con người khó hiều của bà. Vào một dêm trăng sáng, bác sĩ thức dậy
thì thấy vợ đã lạnh ngắt trên giường. Mặt bà bình thản không gợn
chút đau đớn. Nghề nghiệp bảo cho ông biết vợ ông chết vì trụy tim
mạch. Ông ngồi bên xác vợ mà mắt ráo hoảnh. Mãi đến khi Thu, đưa
con gái duy nhất, ôm chầm lấy mẹ gào thét ông mới hoàn hồn. Nhưng
mắt ông chỉ ươn ướt rồi thôi.
*
Ðó là chuyện của mười năm trước. Bác sĩ cứ ngỡ sự ra đi của vợ sẽ
giải thoát cho cả hai người khỏi những khổ tâm, bực dọc trong đời
sống vợ chồng. Nhưng ông đã hoàn toàn sai lầm. Lúc sống bà như cái
gai nhọn gây khó chịu cho ông thì khi mất, bà để lại trong ông môt
khoảng trống vắng không có gì bù đắp nổi. Khác với ngày vợ còn
sống, những lúc đi làm về, bác sĩ thèm được nhìn thấy vợ khép nép
bưng thau nước cho ông rửa mặt, lúi húi tắm táp cho con, những giọt
mồ hôi nhấy nhụa trên áo bà một thời khiến ông ngao ngán nay hóa
thành kỷ niệm nhạt nhoà. Nhà thiếu bóng đàn bà, một thằng đàn ông
bản lĩnh cách mấy cũng có lúc rơi vào bế tắc. Phụ nữ có thể làm được
những điều mà ngay một đàn ông thiên tài cũng bó tay, lúng túng. Có
lúc ngồi ngoài vườn thiếp đi dưới cây hoa nguyệt quế tỏa hương thơm
êm đềm với những bông hoa trắng phau trịnh bạch, bác sĩ mơ thấy
bóng vợ cầm kéo âm thầm tỉa từng nhánh là trong vườn, xới đất trong
chậu, lấy nước tưới vào bồn một cách nhẫn nhục, ông giật mình thức
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 33