Page 20 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 20
Thành phố nhìn qua màn mưa trắng bạc lãng bãng những khói sóng
lẫn sương muối nom càng buồn da diết.
Quán cà phê nằm thu lu một góc đường. Mà con đường này đâu có
rộng lớn gì. Bề ngang 8 mét và cửa hiệu mọc tràn cả ra vỉa hè. Chỉ có
mấy quán bia ôm nằm ẩn mình cuối con hẻm là đèn đuốc luôn sáng
trưng. Nhưng mấy hôm nay cũng im ắng co ro chẳng còn nghe được
những điệu nhạc chát chình nhức óc. Lũ tiếp viên cũng bỏ quầy chui
vào phòng trang điểm trốn cái rét. Trong những ngày mưa ế ẩm, mặt
mày ai đều méo mó.
*
Nga leo lên chiếc xe đã nêm cứng để về lại cư xá lúc mặt trời đã xế
bóng. Nàng bức bối xé tan lá thư của Ngọc và ném qua cửa sổ.
“Đã nhận được thư Nga và rất cảm thông với hoàn cảnh của Nga. Từ
chối Nga vài chục ngàn bạc là điều Ngọc không muốn chút nào,
nhưng Ngọc cũng đang kẹt ghê gớm. Ngọc chỉ con vài ngàn cuối
cùng cho bữa ăn trưa nay. Ngày mai Ngọc sẽ cố xoay sở cho Nga một
số nhưng không chắc lắm. Nếu cố cùng, vì Nga, Ngọc sẽ đem cầm
tạm chiếc vòng đeo tay kỷ niệm của mẹ để đưa cho Nga một ít. Cần
thiết thì sáng mai hẹn Nga tại cổng bệnh viện, Nga nhớ đến. Thân.
Ngọc”.
“Cầm tạm chiếc vòng đeo tay kỷ niệm của mẹ, một ý tưởng đồi bại,
gỉa dối nhất trên đời này đó Ngọc ơi!”. Một làn gío nóng thổi phần
phật qua cửa sổ xe càng làm cho cái đói thêm cồn cào. Ruột gan nàng
như tan nát, sự sống biến mất, chỉ còn lại cái gì lâng lâng khó tả.
Ba năm học đại học là 36 tháng cực nhọc túng thiếu triền miên đã lấy
đi của Nga hết đời con gái, biến nàng thành một cái xác cằn khô, kiệt
hết sinh lực.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 20