Page 12 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 12
xa về cuối đường. Cho nên muốn chiêm ngưỡng nàng, Sơn phải chọn
quán cà phê đối diện nhà nàng làm nơi thường trú. Mỗi ngày từ sáng
sớm đến xế chiều Sơn cứ chường cái bản mặt chai cứng ra trước bàn
dân thiên hạ để đổi lấy một nụ cười bất chợt và cái nhìn thoáng qua
của nàng.
Sơn cũng quên nói, nhà nàng là một tiệm cầm đồ bình dân, nàng giữ
chân thư ký lo sổ sách giấy tờ, định gía những món hàng cần bán. Vì
thế gần như suốt ngày nàng ngồi ở chiếc ghế mốc meo kê ở góc
phòng, ngay dưới chân cầu thang. Trên bàn nàng lúc nào cũng có một
cành lay dơn tươi mầu máu hoặc một lọ cúc trắng trinh bạch dù hơi
héo.
Tiệm cầm đồ khá đông khách. Thường là hạng bình dân cố cùng
mang đến cầm những món đồ rẻ mạt. Khi thì chiếc điện thoại di động,
chiếc xe gắn máy TQ, cái đồng hồ để đổi lấy những món tiền nho nhỏ
tiêu xài lúc ngặt. Thảng hoặc cũng có người trông khá sáng sủa đến
tay không. Họ vào thẳng trong nhà, thoải mái như người quen, đôi lúc
thầm thì với nàng câu gì đó. Mắt nàng tỏa sáng lên, đôi môi cong cớn
thêm một chút và người khách cười ré lên như vừa bị ai chọc tiết, hay
bị nhấn vào “chỗ hiểm”.
Nàng thật dè sẻn lời nói, đối nghịch hẳn đôi tay cứ thoăn thoắt, hết
đếm tiền lại ghi chép, kéo ngăn tủ lấy cái này cái nọ. Ai hỏi, nàng chỉ
ừ à, gục gặc, nhếch mép, nhíu mày. Đúng ra, có lúc nàng cũng nói câu
gì đó, nhưng chỉ khi nàng giận, cho nên câu nói hiếm hoi hoá thành
lầu bầu chửi chó mắng mèo khiến cho mặt nàng thộn ra, hai má ủng
đỏ càng đẹp.
Sơn nhìn nàng riết rồi cũng hoang mang. Nếu cứ trồng cây si như thế
này mãi đến lúc tán gia bại sản, nàng vẫn chưa biết Sơn là ai, họ tên
nghề nghiệp gì, quê quán ở đâu. Duy chỉ có gã chủ quán cà phê là
được lợi. Thậm chí có vài thằng thối mồm bắt đầu đồn đại Sơn là
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 12