Page 5 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 5
Ông nhìn ra ngoài: “Quán này làm ăn tạp nham qúa. Chẳng thấy bồi
biếc gì cả”. Tôi rất muốn cười vì người bồi đứng sau lưng ông đã lâu.
Ông chỉ tay vào tờ thực đơn. Mọi sự đâu vào đấy, cứ như là xiếc. Có
tiền kể cũng sướng. Ông nói như mếu: “Da em hơi xanh đấy! em
uống thuốc bổ nhiều vào”. Tôi cười, mở cái khăn tẩm nước nóng cho
ông. “Đèn đuốc cúp hoài, nóng qúa anh nhỉ?”. Ông nhìn vào trong:
“Tối qúa, chẳng thấy gì cả!”.
Thế đó, tôi với ông như hai đường song song, mạnh ai nói nấy nghe.
Một thằng thì đãng trí, một con thì đoảng hậu. Người bồi bưng cái
khay ra. Tôi vắt chanh, lấy ớt, tương, rau bỏ đầy tô ông, chầm chậm
kéo chiếc bánh bao về phía mình, lén lút như kẻ trộm. Ông ngó mãi
mu bàn tay tôi như muốn nói: “Tay em nhăn và đen qúa, lại lắm gân,
chắc lúc nhỏ xách, vác nhiều”. Nhưng không, ông chìa tay mời tôi rồi
cúi xuống phần của mình.
Tôi ngấu nghiến cái bánh bao chưa đầy 3 phút. Làm xong vài thủ tục
vệ sinh, tôi vừa xoay tròn những cục đá trong ly vừa chống cằm nhìn
ông. Cái nọng mỡ nơi cổ đảo lên đảo xuống dầy uy quyền. Đôi mắt
lươn, cặp môi dầy bóng lưỡng hơi thâm ở trung tâm và nhếch lên ở
ngoại vi. Cái mồm chửi thề, thuyết giáo, buôn chuyện này. Cái mồm
mà tôi tin rằng đã từng thốt ra cả ngàn chữ Đ.M với âm ẹ hay á ở cuối
từ khi cánh đàn ông ngồi với nhau. Rồi cái đầu hói đầy mưu mẹo. Tôi
ngắm ông qúa kỹ . Nhưng thái độ ấy chẳng hề làm phiền gì ông.
Ông vẫn tọng từng bụm mì vào mồm và húp sùm sụp những muỗng
nước váng mỡ. Thỉnh thoảng ông có ngước lên tu một ngụm bia, sụt
sịt và hỏi tôi: “Sao em không uống?” rồi tiếp tục cúi xuống vật lộn
với mớ bòng bong. Giữa tôi và tô hủ tíu thì lúc này ông đang chọn cái
sau. Tôi gõ gõ cái muỗng. Gío cứ tạt cái mùi nước hoa đàn ông trộn
với mùi mồ hôi thum thủm về phía tôi, ngột ngạt.
Một gã ăn xin chìa bàn tay cùi lở đỏ loét ngay trước mũi tôi. Một cái
gì đó tanh lợm rơi vào trong họng. Tôi chỉ kịp mở chiếc khăn và úp
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 5