Page 47 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 47

của mình, ngay cả lúc đang ngã ngựa, gẫy kiếm. Họ chết vì chính sĩ
                   diện của họ mà lắm khi không biết.


                   Ngoài giờ làm việc, anh thường mầy mò nghiên cứu những đề tài
                   khoa học, miệt mài đến quên ăn ngủ. Cũng có một lần anh đem về
                   cho chị 50.000 đồng và vài tấm giấy khen có đề tên mình. Nhưng anh

                   chỉ là thành viên của nhóm 3 người mà 2 người kia “ngồi mát ăn bát
                   vàng”. Cơ quan anh còn lắm chuyện buồn cười như thế nữa. Tội thì

                   chịu một người, công qủa thì chia đủ. Riết rồi anh cũng chán, đồ đạc
                   anh bỏ bứa ở góc phòng, búa kềm, dầu mỡ, giấy má lổn ngổn.

                   Anh chị có một đứa con gái sinh thiếu tháng nhưng kháu khỉnh.


                   Cuộc sống nào cũng có cái lao đao riêng của nó. Càng về sau tính tình
                   anh càng trở nên thất thường. Anh ít trò chuyện với vợ con hơn.

                   Thỉnh thoảng anh có đùa với bé Thảo một tí, hỏi chị tuần này dậy học
                   thế nào, có thằng ranh nào chọc ghẹo không, có cho con đi chủng
                   ngừa chưa. Rồi anh lại rút lên cái lô cốt của mình ở góc phòng, sống
                   vật vờ như mất hết ý thức về một người chủ trong gia đình.


                   Phải nhìn thấy anh trong hoàn cảnh như vậy, chị thấy rất khổ tâm. Chị
                   cố gắng tìm cách dọ hỏi bạn bè anh xem nguyên nhân nào đã biến anh

                   từ một con người năng nổ, lớp lang bỗng trở thành ù lì, cẩu thả.
                   Nhưng họ chỉ nhìn chị ái ngại. Có kẻ nói anh và tay trưởng phòng
                   kình chống nhau. Anh có nói điều gì đó gây mất đoàn kết nội bộ.
                   Thậm chí có người nói anh đang chuẩn bị chuyển sang một công việc

                   khác. Toàn là những dự báo xấu cho anh, nhưng đó cũng chỉ là tin
                   đồn, dù là những tin đồn không dành cho kẻ hèn nhát và yếu bóng

                   vía.

                   Sống trong căn phòng chỉ có hai người mà phải vờ vịt với nhau là một
                   việc còn khó hơn lên trời. Thật ra cái chị sợ nhất là mất đi cuộc sống

                   êm ả này, cái hạnh phúc mong manh mà đến hết nửa đời người chị
                   mới được hưởng. Nghĩ đến chuyện phải trở lại căn nhà cũ, sống với



                   TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                          Page 47
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52