Page 46 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 46

Chị tình cờ gặp anh tại cuộc triển lãm khoa học thành phố biển. Hôm
               đó, sau giờ đứng lớp, buồn chán với lũ học trò đi chân trần khó dậy,

               không biết làm gì, chị đi tha thẩn một mình nhìn biển động với những
               con sóng lăn tăn xô bờ, những chiếc thuyền thúng nhấp nhô xa xa và
               gặp anh. Anh quen chị như cơn mưa đầu mùa chợt đến sau những
               ngày nắng gắt, để lại dư vị ấm áp nhẹ nhàng. Ở vào tuổi xấp xỉ 30

               như chị, có một mối tình để nhớ nhung đã là chuyện hạnh phúc. Có
               một người yêu thương mình càng là chuyện “Thiên hạ đại sự” nói

               như chị Bích làm chung phòng mỗi khi ngán ngẩm cảnh phòng không
               đơn chiếc của chị. Nhưng giữa đại sự và đại loạn chỉ cách nhau một
               khoảng nhỏ. Anh công tác ở xí nghiệp cơ khí tầu biển, mồ côi cả cha
               lẫn mẹ nên cuộc sống cũng khá vất vả.


               Nhà chị chỉ có hai mẹ con (Thật ra chị còn một đứa em học bên hàng
               hải, nhưng tối về là nó lại đàn đúm bạn bè, ít khi thấy mặt). Lúc nào

               đến thăm chị, anh cũng mang theo một ít trầu cau, hoặc những thứ lặt
               vặt dành cho người có tuổi. Rõ ràng, anh như con chim báo tin vui,
               mang mùa xuân lại cho cả gia đình.


               Một hôm anh ngỏ lời cầu hôn với chị, chị nhận lời, và đám cưới tổ
               chức đơn giản ở cơ quan của anh. Anh ở nhà chị một thời gian rồi cả
               hai dọn lên căn phòng được được cấp ở lầu hai vừa tối vừa ồn tại một

               chung cư cũ kỹ. Đi đứng, lên xuống ở đây thật khó khăn, nhưng anh
               bảo: “Nhà cấp không ở thì phí đi. Giữ chân để sau này có cái mà đổi”.
               Giấc mộng là vậy nhưng thực tế rất xa vời.


               Sống đời sống vợ chồng, anh xem chị như một món đồ dễ vỡ. Cái gì
               anh cũng giành làm. Lăm lúc thấy chị đạp xe lọc cọc đến trường cách

               nhà hai, ba cây số, anh xót xa “phải chi anh có cái xe gắn máy em sẽ
               đỡ mệt hơn”. Hoặc thấy chị ngồi soạn bài ở góc nhà, anh áy náy “phải
               chi nhà có cái phòng riêngcho em làm việc. Cái nghề chữ nghĩa
               không thích hợp với môi trường ẩm thấp chút nào”. Chị chỉ cười cảm

               thông với anh. Đàn ông nào chẳng thế, chẳng muốn chứng tỏ cái tôi





               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 46
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51