Page 51 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 51
Ông đưa tay chỉ lên bờ, nơi có những dãy nhà mầu trắng đâu mặt
nhau:
- Cách nay ba năm, người ta đã san bằng nó với khu rừng này để lập
khu chăn nuôi liên hợp.
Rồi ông ngó Thắng từ đầu đến chân, hỏi:
- Bộ chú em đi xa về hả?
Thắng cười, nói:
- Cháu là người ở đây, nhưng lâu lắm mới có dịp về thăm lại. Ở đây
thay đổi nhiều qúa ông nhỉ, chẳng còn gì như xưa cả.
Ông lão ngừng tay, mặt thoáng buồn:
- Không phải là thay đổi, mà đã chết hẳn rồi. Biển thời cháu đã chết
hẳn rồi, không còn gì nữa đâu mà tìm”.
Thắng gật đầu, cám ơn ông lão, rồi tiếp tục lang thang một mình trên
bãi. Mới đây mà đã 20 năm. Hai mươi năm với những kỷ niệm đeo
đuổi mãi một đời người, không làm sao quên được. Căn nhà, rừng
dương, bãi biển, lão Ngọc và một người.
Căn nhà mà Thắng nói đến thật ra chỉ là cái chỏi ba buồng ghép ván
mong manh nằm lọt thỏm giữa khu rừng dương bạt ngàn cách xa bãi
tắm. Đó là nhà lão Ngọc, bạn nối khố của ba Thắng lúc sinh thời. Ông
lão sống một mình với con chó già và lũ mèo hoang họp thành bầy. Ở
với mẹ trên dẫy phố không xa biển lắm cũng buồn, Thắng thường hay
đến nhà ông lão chơi rồi ở luôn tại đó, có khi hai ba ngày mới về nhà.
Ông lão đôn hậu, qúi con cháu.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 51