Page 49 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 49
Sáng hôm sau ngày anh đi, ảnh hưởng trận bão lớn ngoài biển đông
làm cả thành phố muốn bật tung lên vì gió lộng cấp 9 cấp 10. Mây
đen dội xuống những cơn mưa nặng hạt , nước tạt vào cửa sổ buốt
lạnh. Mưa dầm dề cả ngày không ngớt. Chị xin nghỉ dậy vài ngày vì
bé Thảo ốm. Ôm đứa con vào lòng nằm trên chiềc võng đong đưa chỗ
cầu thang nghe mưa vần vũ, chị thầm mong anh an bình trở về.
Mấy ngày tiếp theo, cơn bão vẫn không ngừng. Đường sá lầy lội, ngại
đi, ngại đứng Thỉnh thoảng chị nhờ người bạn phòng bên mua ít thức
ăn về ăn cho qua bữa. Ngồi bên chén cơm nguội lạnh, nhớ đến anh,
lòng chị buồn rười rượi. Phải chi chị có tiền, giàu có, gia đình chị khá
gỉa thì anh đâu phải khổ, phải nhẫn nhục chịu đựng. Nếu cần anh có
thể nghỉ việc. Những đêm tiếp theo, cứ nằm ngủ, nhắm mắt lại là chị
mơ thấy anh. Cũng cái dáng đi lỏng khỏng gầy gò và đôi mắt sáng.
Có lúc đột ngột bừng dậy trong đêm, chị lạnh toát cả người vì một
linh tính xấu trong đầu. Cơn bão khủng khiếp ở biển Đông và anh cứ
quyện vào nhau, không dứt ra được.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Một ngày chị nhận được tin sét
đánh báo anh đã mát tích cùng với con tầu của mình. Kinh hoàng, chị
ôm chầm lấy người bạn đưa tin và khóc ngất như một đưá trẻ.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 49