Page 48 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 48

những kỷ niệm đã thối rữa, buồn chán của một đời con gái, chị thấy
               kinh sợ. Người mẹ chẳng thể nào mang lại cho chị sức sống như anh

               đã làm. Hai mẹ con chỉ thỏa hiệp được với nhau trong một chừng
               mực nào đó.

               Cả nửa năm trời chị và anh cứ chơi trò cút bắt như thế. Người này cố

               làm ra vẻ bình thường để đánh lừa người kia. Lừa dối nhau mãi rồi có
               lúc chính mình cũng tưởng đó là sự thật. Thời gian đưa tất cả những

               bất hạnh và niềm vui lùi vào qúa khứ.

               Đùng một cái, sáng hôm đó đi mua sữa cho con về, chị thấy anh đang
               thu gom sách vở, quần áo, một vài món đồ lặt vặt cá nhân. Anh xếp

               hết vào chiếc túi vải đã cũ giống như kẻ hoang tưởng quên mất sự
               hiện hữu của mình. Anh thấy chị, nhìn chị và nói: “Anh đã chuyển
               qua bên vận tải biền. Hôm nay anh có chuyến đi xa hơn một tháng

               mới về. Tiền bạc anh để sẵn cho em trong ngăn kéo, đủ cho hai mẹ
               con chi dùng và phòng thân. Ráng giữ sức khoẻ, rảnh thì về thăm mẹ,
               đừng lo cho anh”. Lần đầu tiên nghe anh nói bằng lời trối trăn, ly biệt
               khiến chị hết sức thảng thốt. “Sao anh không báo cho em biết trước.

               Em còn lo cho anh một ít lương khô”. Anh cười “Anh xin lỗi em,
               nhưng ở đó có đủ cả”. Chị đưa cho anh ly sữa, nét mặt anh báo cho
               chị biết anh có điều gì suy nghĩ. “Anh uống sữa đi cho khỏe”. Anh

               uống cạn ly sữa, nhìn xa xăm qua bên kia đường vào khoảng không:
               “Có nhiều điều anh chưa nói hết với em. Nhưng em cứ tin là anh
               không làm gì trái với lương tâm anh cả!”. Nghĩ gì đó, hai bàn tay anh
               nắm chặt vào nhau, mắt long lên. Chưa bao giờ chị thấy anh dữ tợn

               như thế. “Cũng chỉ anh lo đuổi theo cái mù mờ, hư ảo, để mẹ con em
               phải khổ!”. Anh đập tay xuống bàn: “Cuối cùng thì anh được gì

               nào…”. Anh lầm bầm câu gì đó như người mất trí rồi chạy xuống cầu
               thang. Cái va ly nặng trĩu làm anh gập người. Trái tim chị thắt lại.











               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 48
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53