Page 55 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 55
- Tại nó nhớ nhà hả ông?
Ông lắc đầu:
- Không phải!
Thắng lại nói:
- Tại ông hay bắt nó tắm?
Ông lão bật cười khùng khục, lấy một điếu thuốc cắm lên môi, cười
hóm hỉnh:
-Đơn giản thôi, nó rất mê chim sáo, loại chim sáo biết nói. Mày về lấy
con chim của mày đem lại đây. Ông thì già rồi, chẳng kiếm đâu ra
chim nữa.
Thắng vọt dậy như chiếc lò xo:
- Chuyện dễ ợt, cháu về nhà mang lại ngay ông nhá!
Thắng chạy như bay biến về nhà, lấy con sáo mang lại nhà lão Ngọc.
Con Thúy hết buổn thật. Nó chơi với con chim suốt ngày.
Truyện trớ trêu là từ ngày có con sáo, con Thúy không thèm chơi với
Thắng nữa. Hạnh phúc của người này đôi khi lại là bất hạnh cho kẻ
khác. Người giầu lên hí hửng với bạn bè mà quên mất người nghe
đang tím ruột bầm gan, thậm chí mang nỗi nhục của kẻ bại trận trên
thương trường. Con Thúy quên bãi biển, quên rừng dương, quên chậu
cá. Thắng ôm nỗi buồn không biết tỏ cùng ai, chỉ nói với chị Diễm kế
nhà.
Chịvò đầu Thắng, nói:
-Ranh con vớ vẩn, mày cứ chờ xem, hắn sẽ chán con sáo thôi.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 55