Page 57 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 57
len khắp người. Con Thúy vẫn ngủ như chết. Rồi tiêng hót lặng dần
theo cơn mưa. Có một cái gì đó rơi loảng xoảng ngoài hiên. Thắng
mệt qúa thiếp đi.
Buổi sáng, mưa tạnh hẳn. Gió lốc cũng dừng đột ngột như lúc đến.
Biển sau cơn mưa rất đẹp. Khắp nơi xông lên mùi tanh của cá, mùi
mặn của muối. Cá chết nằm đầy bãi. Rừng dương xơ xác như vừa trải
qua trận càn.
Lão Ngọc đã đi đâu mất. Có lẽ lão đến chỗ ông bác sĩ ở căn nhà ngói
đỏ trên dốc. Con chim phơi xác nằm dưới nền gạch. Cái lồng nát tan
thảm hại. Thắng đem chôn con chim sau vười, không quên cắm cho
nó một cây thập gía, lòng thật thanh thản như vừa thoát xong một
món nợ đời.
Thắng dến giường con Thúy, chững chạc trong tư thế của kẻ chiến
thắng. Thắng định nói với con Thúy con chim đã chết nhưng thấy vẻ
mặt nhợt nhạt của nó, Thắng lại không nỡ.
Thắng bưng cháo vào cho con Thúy. Vừa thấy Thắng, con Thúy nhổm
hẳn dậy, mắt láo liên, giọng hốt hoảng:
-Đêm qua mưa lớn qúa… Rứa cái lồng chim?...
Thắng bực bội ngắt ngang:
-Chẳng sao đâu, Thắng đã để nó ở một nơi an toàn rồi.
Con Thúy vẫn tra vấn như người điếc:
-Thế chim mô?
Thắng giật mình, nói dối tiếp:
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 57