Page 58 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 58
-Bás sĩ bảo bệnh của Thúy kiêng kị súc vật, không được để chúng lại
gần.
Thúy nhăn nhó, chưa bao giờ Thắng thấy nó xấu như thế:
-Khi nào hết bệnh, Thúy sẽ dậy cho nó hát.
Thắng nói:
-Thúy đừng để ý đến con chim nữa, lo ăn cháo và uống thuốc đi.
Nó lại nói:
-Ngày mai Thắng để con chim xa xa, ngoài cửa sổ, Thúy nhìn cho đỡ
nhớ.
Điên tiết vì sự ngoan cố của con bé, Thắng định hét to lên “Con chim
đã chết tươi rồi. Thắng đã giết chết nó rồi. Chim mãi, chim mãi”.
Nhưng cổ họng Thắng nghẹn lại, cay đắng.
Buổi sáng hôm sau, Thúy và lão Ngọc đứng bên giường con Thúy.
Bệnh nó càng lúc càng trở nặng. Lão Ngọc cũng mệt mỏi lắm rồi, hai
má tóp lại. Con Thúy cầm tay ông lão, mắt ngó ra cửa sổ, hỏi:
-Con chim của cháu đâu rồi hả ông?
Ông lão chợt nhớ lại, quay sang Thắng, lúc đó đang đứng yên như
pho tượng, nói
-Mi đem con chim vô đây cho ông”
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 58