Page 62 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 62
Đời là một tấn bi hài kịch lố lăng. Người này làm chó với ông, ông
làm chó với người khác, cứ như thế đến mãn đời tàn cuộc. Cúc cung,
qụy lụy là kiếp nạn và là thuộc tính của con người. Đố ai không một
lần cúc cung, quỵ lụy mà thăng tiến được. Không có nó cuộc đời mất
lạc thú để sống, dù là thú đau thương. Vì vậy mà có kẻ đáng gọi là
thằng ta vẫn phải gọi là ông, mà có kẻ đáng ông mà do phận nhỏ nên
vẫn "phải" là thằng.
Biết cuộc đời là một tấn kịch như vậy mà ông vẫn thích, vẫn đóng rất
tròn vai của mình, hệt như một đào kép chính cống, sửa bộ lệ cho
đúng từng vai tuồng. Trước kẻ mạnh thì co ro như con cún, chưa đứng
đã qùi. Trước người yếu thế thì vênh vênh váo váo như mông vú đàn
bà. Trung, quân, chính, nịnh. Ác, hiền, ngu, giảo. Lưng lúc cong lúc
thẳng. Mắt lúc trợn lúc khờ. Nói lúc to lúc nhỏ. Từ giọng thổ ông
chuyển sang giọng kim trên điện thoại là tùy người đối diện. Thậm
chí tướng mạo khi gọi điện cũng thay đổi dù kẻ đầu dây bên kia có
nhìn thấy ông đâu? Đang "vâng, em hiểu rồi anh ạ!" chuyển sang "ừ,
thôi, thế nhá, nhá!" rất dễ dàng. Đang nhũn như con chi chi bỗng hoá
cứng như gặp gái, khác nào ảo thuật. Cứ như thế ông đi gần hết cuộc
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 62