Page 64 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 64

chuẩn ít mà muốn no lâu. Ông đang ở trong trường hợp này. Phải chi
               gươm của ông bị cùn, kiếm gẫy. Đàng này vẫn còn trên ngựa mà đã bị

               chơi khăm. Thế mới chó! Đánh đấm công khai thì ông chưa bao giờ
               thua. Đập cho dập đầu đối thủ hoặc làm cho vấy cứt cả hai. Thiếu gì
               cách. Nhưng bây giờ phải đánh đấm với thằng nặc danh , giấu mặt
               ông lại đành đầu hàng, trói tay. Hỏi ông không phát điên lên sao

               được!


               Ông ăn mãi mới xong bữa cơm trưa. Cô cấp dưỡng vừa dọn dẹp vừa
               nen nét nhìn ông sợ bị mắng. Cô ta có một ưu điểm là không hế lầm
               lẫn khi quan sát mặt chủ, và phản ứng bao giờ cũng thích đáng. Ông
               đang ngồi xỉa răng thì hắn đến. Hắn mặc bộ đồ công nhân xám tro, cơ

               bắp như một lực sĩ, chưa đầy 30 tuổi. Hắn đứng ngang cửa, quên cả
               gõ, không vội bước vào, cất giọng đểu cáng:


               - Thế nào? Thưa ngài giám đốc?

               Ông giật nảy mình, suýt chút nữa thì đánh vỡ cái ly.


               - Thế nào là sao? Anh là ai?

               Hắn ném cái nón xuống bàn, chẳng đợi ai mời đã ngồi phịch xuống sa

               lông, thở phào.

               - Thì lá thư, những là thư tôi gửi cho ông đó!


               Như có một luồng điện giật trong người, ông bật dậy như chiếc lò xo,
               cái quán tính của một kẻ chỉ quen nghe xu nịnh hơn là mắng mỏ. Hai

               mắt ông trố ra, không tin được sự thật. Chưa bao giờ mắt ông trố to
               như thế. Ông có cảm giác như hai con ngươi muốn bung ra khỏi vị trí
               của nó. Thì ra là hắn.


               - À ra mày… Chính mày đã đã bày ra cái trò qủi quái này. Mày có
               biết tao là ai không. Nhưng mày là thằng chó đểu nào mà dám…



               TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                           Page 64
   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69