Page 59 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 59
Thắng hoàn hồn lại, vờ bỏ chạy ra ngoài hiên, giả lục lọi tìm kiếm
một hồi, rồi lững thững bước vào,ghé tai ông lão, giọng ra vẻ thảng
thốt:
-Con chim đã chết rồi, chỉ còn cái lồng thôi ông ạ.
Ông lão trố mắt nhìn thắng, mắt đỏ au như tôm luộc. Chưa bao giờ
Thắng thấy mắt ông đỏ như thế. Ông lôi Thắng ra ngoài, nhéo tai
Thắng đau điếng:
-Mi nói thật đi, mi thả con chim ra rồi phải không?
Rồi ông vò đầu bức tóc:
-Mi giết con bé mất thôi!
Vùng thoát khỏi tay ông, Thắng hét còn lớn hơn sóng biển:
-Cháu ghét Thúy, cháu ghét ông. Cháu ghét cả căn nhà này, bãi biển
này rồi. Cháu thề không bao giờ trở lại đây nữa!
Ông lão há hốc mồm nhìn Thắng, đứng chết trân ngoài cửa. Hình như
ông có vẫy tay gọi Thắng, nhưng Thắng vẫn chạy mãi dọc theo bãi
biển như một thằng điên.
Ngày hôm sau, cậu Thắng ở Sài Gòn ra đón mẹ con Thắng vào sống
với cậu mợ. Từ đó Thắng không còn nghe tin tức gì về con Thúy và
lão Ngọc. Nhưng nổi ân hận và day dứt vẫn còn mãi. Nó theo ta đi
suốt cuộc đời như hình với bóng. Tuổi thơ nào thì cũng mau giận mau
quên cho đến ngày bạn khôn lớn…
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 59