Page 61 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 61
giọng điệu lại kêu bôm bốp như dọa kẻ gian, bắt chẹt người yếu bóng
vía. Chỉ còn một hy vọng duy nhất, hắn là thằng điên, vô công rỗi
nghề nên tống thư nặc danh, hù thiên hạ .
"Chuyện vặt, chẳng hơi sức đâu mà để ý cho cực thân!". Nói cứng
vậy nhưng ông cũng cất kỹ những lá thư vào chỗ kín đáo nhất; để
bụng một mình, âm thầm truy xét nét chữ xem có phải của thằng dễ
ngươi nào trong cơ quan muốn chơi trò xỏ lá với ông.
Nhiều đêm ông nằm vắt tay lên trán, nghĩ mãi không ra đứa ân oán
với mình. Ở cơ quan ông, bọn có chức có quyền, có thể cạnh khoé với
ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại toàn lũ khiếp nhược, ăn bám. Mấy
tay phó giám đốc, trưởng phòng ông coi như con cháu trong nhà. Mà
đúng vậy, việc trong cơ quan ông giải quyết như chuyện gia đình,
chia đều phân đủ, có trên có dưới; không kể của nổi của chìm, miễn là
làm sao dấm dúi mà ăn với nhau, chùi mép cho sạch đừng để ngoài nó
biết. Đúng ra thì phần ông cũng nhỉn hơn tí chút; thậm chí có lúc ông
ăn hết sạch sành sanh như thằng ăn trộm; nhưng đó chẳng qua là cái
công khó nhọc ở cương vị giám đốc; vả lại, của "ăn trộm" là người ta
cho, của mấy tay công ty bán hàng nước ngoài "thối" lại, chứ chẳng
sơ múi gì đến công qũi nhà nước. Bọn ghanh tị với ông chúng cũng
chỉ nói lén, chẳng dám vỗ vào mặt. Bọn ngậm máu phun người thì
thời nào, nơi nào cũng có. Nhưng bọn chúng chỉ mạnh miệng sau
lưng, chứ trước mặt ông thì khúm na khúm núm. Thấy ông xa cả cây
số chúng đã cúi đầu: "Chào thủ trưởng! Dạ thưa anh!". Ông biết rất rõ
đời không thiếu gì bọn chó má, ăn của người nhưng vẫn tìm cách hại
người; thưa chú trước mặt nhưng sau lưng gọi bằng thằng, bằng con.
Chữ con và thằng trở thành nhân xưng quen thuộc trong những câu
chuyện trà dư tửu hậu của những kẻ buôn chuyện. Thằng và con dùng
cho đủ mọi hạng người, từ cao nhất cho đến tận đáy xã hội. Nó chính
là chữ You trong tiếng Anh.
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 61