Page 56 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
P. 56
Nhưng con Thúy không hề chán, mà Thắng thì không có sức chờ đợi.
Một buổi sáng con Thúy lên cơn sốt nằm trong nhà. Môi nó tím tái
như môi gà chết. Mắt kèm nhem như mắt cá ươn. Vậy mà lâu lâu nó
vẫn canh chừng con sáo. Lão Ngọc phải bảo Thắng đem treo cái lồng
ra ngoài hiên.
Đêm đó trời mưa lớn, càng về khuya càng nặng hạt. Nước trút như
thác. Tội nghiệp cho con Thuý. Sóng vẫn vỗ ngoài hiên, trời vần vũ.
Nó ngủ như chết rồi.
Chợt Thắng nghe có tiếng chim hót đâu đây. Tiếng hót mãnh liệt đến
nỗi át cả tiếng sóng biển. Thắng chợt nhớ đến cái lồng chim, kẻ tử thù
của Thắng, treo dưới mái hiên. Tiếng hót càng lúc càng hoảng loạn
hơn như rên xiết van nài. Mặc kệ, Thắng vẫn nằm yên, chân bấu vào
thành giường không chút xúc động. Một nỗi mãn nguyện không tả nổi
TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ Page 56