Page 134 - Noi Dau Dai
P. 134

Nỗi Đau Dài






              OAN KHIÊN



                     Cha đã đi rồi trao lại con
                     Giang sơn một nỗi nợ chưa tròn
                     Sáng sáng soi gương đầu tóc bạc
                     Lệ ứa mắt buồn, dạ héo hon


                     Con nhớ ngày xưa lúc tuổi thơ
                     Cha cõng trên lưng dạy nghĩa cờ

                     Ngày đó dại khờ con chẳng hiểu
                     Lớn lên vỡ nghĩa xác đôi bờ


                     Con nhớ có lần con hỏi cha

                     Sao chú và cha lại bất hoà
                     Cùng máu anh em dòng dõi Việt
                     Mà sao sóng gió mãi can qua ?


                     Mỉm cười cha chỉ ngó trăng đêm
                     Giọt lệ chậm rơi nhỏ xuống thềm
                     Nhưng trong khóe mắt u buồn đó

                     Có dấu ngàn sầu ở mỗi đêm



                                            133
   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139