Page 54 - Đã ru tôi một thời
P. 54

54*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   đang loay hoay, mếu máo với chiếc xe đạp hư không biết làm sao trước mặt. Đúng là cơ
                   may có dịp làm việc thiện! Chân tôi rung lên từng vòng đạp. Tôi vội đạp nhanh… mau
                   tới nơi, chiếc xe chòng chành ngã nghiêng rồi vô tình lật ngay bên chiếc xe đạp cô bé. Có
                   lẽ mặt tôi lúc ấy đỏ như gấc. Phản ứng tự nhiên tôi đứng bật dậy bối rối:
                      -Xin lỗi … Cù!
                      Hình như cô bé tức điên lên được! Xe đã hư, có ai khùng như tôi mới đổ “dầu vào lửa”.
                   Thật ngớ ngẩn và mất cảm tình quá sức! Không giúp người bị nạn mà lại ngã tiếp vào xe
                   mình, cái cách xưng hô cũng bất lịch sự không kém! Cô bé chớp mắt, ngỏanh mặt tỏ vẻ
                   thất vọng. Nhưng nghĩ sao đó nén được sự giận giỗi rồi buồn cười trước sự lúng túng của
                   tôi.
                      -Chàng này vô duyên… thế mà tôi tưởng…
                      Tôi thành thật như người có tội:
                      -Xin lỗi… không hiểu vì sao tôi… run quá! Xin lỗi…
                      Cô bé lại nhìn tôi. Ý chừng có đôi chút thông cảm. Nhưng cô bé vẫn làm nư.
                      -Bắt đền chiếc xe đạp hư của tôi. Ai bảo giẫm lên làm hư xe! Ai bảo kêu tên tôi là…
                   Cù.
                      Tôi thấm ý bật cười nhưng cũng dựng cả hai chiếc xe và chống “tó “ bên lề đường. Tôi
                   rờ rẫm chiếc xe, nhìn cô bé lấy bình tĩnh quan tâm hơn :
                      -Xe của cô bị sao!
                      -Kẹt bánh xe sau cậu ạ! Có sao không?
                      Tôi nhanh nhẹn:
                      -Trời ơi! Dễ quá chỉ cần đá mấy cái vào bánh xe là chạy được
                      Cô bé cười:
                      -Đơn giản vậy sao? À… Chỉ có bọn nam các cậu làm được, chứ con gái bọn tôi bó tay.
                   Nào… đá đi cậu!
                      -Ừ đá…
                      Đúng là đơn giản hơn Mạc Nho tưởng. Thế mà phải chờ đợi cả hàng buổi. Chỉ cần
                   bước ra khỏi nhà là gặp điều hữu duyên là mừng rồi. Tôi hứng chí, đá thật mạnh mấy cái
                   vào vòng bánh xe. Chíêc bánh xe bị kẹt niềng đã trở lại vòng xe đạp nhẹ nhàng. Như hòa
                   nhịp với tâm hồn tôi, chiếc bánh xe xóay tít mạnh mẽ.
                      Cô bé mừng rỡ rối rít:
                      -Trời ơi! Lê Mẫn giỏi quá, cừ quá! Cảm ơn!
                      Tôi hào hứng dí dỏm hơn:
                      -Có gì đâu! Còn cái gì… khó hơn nữa chứ! Cái bánh xe nhằm nhò gì!
                      Tôi cười giòn tan giữa buổi trưa nắng ngọ. Tôi đứng nhìn cô bé họ Cù mỉm cười chiến
                   thắng vì mình đã làm việc ‘thiện” cho  một người mà mình đang tâm để ý. Tôi thầm cảm
                   ơn Mạc Nho và nghĩ đến hắn giờ này đang ở nhà một mình buồn thiu không biết chuyện
                   gì đang xảy ra. Còn mình thì được nhen nhúm những nụ cười hạnh phúc.
                      Cô bé cầm tay lái chiếc xe đạp ngó quanh ngó quẩn  rồi hạ giọng nhỏ nhẹ:
                      -Cảm ơn cậu!… đi đâu về giữa trưa trồng bóng vậy!
                      Tôi chẳng biết nói sao thì cô bé đã dò dẫm:
                      -À, biết rồi! Nhà Mạc Nho chứ gì!
                      Đúng con gái có giác quan thứ sáu. Cô bé nói gần trúng mục đích!  Tôi chen lời:
                      -Ừ, có điều… Có điều xui mà lại… hên!
                      Cô bé hơi cau mày:
                      -Hên gì vậy?
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59