Page 58 - Đã ru tôi một thời
P. 58
58* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
cạnh nhà mình có má lúm đồng tiền, chiếc răng hơi khênh khễnh. Khuôn mặt tròn trĩnh
đôi mắt mơ sáng như trăng rằm. Thấy thằng Cu học giỏi nó cũng thích. Không biết thích
điều gì trong tâm tưởng của nó. Có điều thằng Cu cứ chiều học về hay qua chơi bên nhà,
bày cho Nguyệt làm Tóan. Gì chứ mấy bài tóan lớp ba thì thằng Cu "sáu câu vọng cổ"
làm một hơi là con Nguyệt phục sát đất. Bài giải ba mươi giây là xong. Có hôm giải tóan
xong con Nguyệt thầm thì:
-Em sao dở ẹc anh Cu nhỉ?
Thằng Cu nghe nhỏ Nguyệt xưng em mà nghe lòng bồi hồi. Nó nói ngập ngượng:
-Có thế thì a…n..h mới dạy cho em!
Có một điều gì đó mà thằng Cu không diển tả nổi, sao cứ thích nhìn đôi má lúm đồng
tiền? Đôi mắt tròn xoe láu lỉnh hay nhìn nó trong đám bạn bè, giọng nói mềm mỏng hiền
dịu. Nó biết con Nguyệt nể phục tính chơi trội mà lại học giỏi. Con Nguyệt thích nó hơn
so với đám bạn trai cùng lớp. Chừng như con Nguyệt phát hiện ra điều gì ngập ngượng
tức cười của câu nói thằng Cu vừa rồi, Nguyệt liền liến thóăng:
- Anh Cu này, hè này dẫn em đi bắt dế với nghen! Em thấy anh Cu chơi dế thật cừ khôi
đó! Bọn thằng Hào, thằng Bính thua hết giây thun…Em thích có thật nhiều giây thun kết
làm dây nhảy với bọn con Hiên thì thú lắm!
Gì chứ hè dẫn con Nguyệt đi bắt dế, chọi dế thắng đựơc giây thun nhiều cho con Ngyệt
nhảy dây và được khoe với bạn bè thì…Thằng Cu tủm tỉm "ừ " ngay.
Thằng Cu thóang chút suy nghĩ, chỉ còn mấy ngày nữa là nghĩ hè. Lớp học sẽ vắng vẻ
bạn bè , vắng tiếng cười nói xôn xao, vắng tiếng trẻ nô đùa nơi sân trường, vắng đàn trẻ
chơi giây thun chọi dế, vắng người bán hàng cóc ổi…thoáng buồn mà lại vui mình sẽ
được với nhỏ Nguyệt đi bắt dế. Lúc đó nhỏ Nguyệt sẽ cầm theo bình nước đổ cho dế
ngộp nước từ dưới lỗ ngoi lên …rồi sẽ dạy cho Nguyệt học tóan…Cùng rủ nhau Theo
bọn thằng Hào, thằng Bính leo núi, trượt núi…
Tiếng trống tùng tùng…quen thuộc làm lũ học trò chạy tán lọan bỏ những cuộc chơi dở
dang nơi hiên lớp về trật tự xếp hàng dưới lớp mình. Những hộp dế của đám con trai ,
những chiếc dây của đám con gái như vẫn chưa cất hết còn cầm trên tay trật tự theo nhau
vào lớp.
Những tiết học cuối năm lại mỏng manh và khô khan đến ngao ngán. Mọi đứa nhìn nhau,
nhìn cô. Sách vở có đứa không mang theo, có đưa mang chỉ có lệ vài hay một cuốn vở
đặt buồn tênh trên bàn. Cả lớp ồn ào , nhốn nháo.
- Nghỉ học cô! Nghỉ học cô!
Thóang nhìn cả lớp, cô giáo tươi cười giọng nói êm đềm ấm áp hơn bao giờ trong một
năm. Lời nói như động khẽ nhóm nào đó hôm qua trốn lớp.
- Hôm qua những em nào "chuồn" khỏi lớp cho cô biết!
Mấy đứa hôm qua trốn học nhìn nhau. Thằng cu, Thằng Hào, Thằng Bính nhìn nhau…từ
từ đứng lên. Thằng Hào nhanh nhẹn
-Dạ chúng em thấy lớp rảnh trốn đi bắt dế cô ạ!
Cô ôn tồn.
- Dế đâu nộp cho cô!
Những con dế trong những hộp diêm trong túi quần túi áo, trong hộc bàn dần được đưa
nộp ngoan ngõan lên bàn cô. Có những hộp phát tiếng kêu của dế làm bọn con gái cười
vui thích thú.
Tiết học bỗng trở nên căng thẳng khi cô nói