Page 62 - Đã ru tôi một thời
P. 62
62* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Có người gọi là đồng ông “Qòe” theo tiếng nói của người miền nam, chẳng biết
mặt mũi ông thế nào chỉ thấy bao bọc chung quanh nhà là hàng cây hoa hòe đan kín, xen
kẻ hai màu vàng đỏ quanh năm nở hoa lại thêm mấy bụi hoa giấy trứơc ngõ tốt um ngẩn
ngơ đong đưa trong gió. Cửa cổng nhà ông lúc nào cũng đóng vẻ như hoang vắng, chẳng
thấy có ai vào ra nơi đây. Chỉ nghe thấy cái yên lặng của những buổi trưa hè, thoang
thỏang gío nơi hiên nhà. Rồi cái tĩnh mịch của những buổi sớm mai tưởng như chỉ có
nắng vàng hoe non soi những lớp ngói rêu phong lặng lẽ mấy căn nhà, và con ngõ hẹp
dành cho lối vào. Thỉnh thỏang nghe tiếng chó sủa râm ran từ phía trong vườn nhà vọng
ra…có lẽ chúng nghe tiếng chân lũ trẻ chạy hùynh hụych rượt bắt hay trú ẩn nơi những
bờ rào với những trò chơi “năm mười” …làm chúng giật mình sủa hoảng.
Người ta quên mất đồng ông Hòe của một phú nông kín cổng cao tường. Mà chỉ
nhớ ông Hòe là người tốt bụng của đám trẻ con, chúng tha hồ nghịch ngợm nhộn nhịp
quanh nhà như một sân chơi có duyên không hò hẹn. Bọn trẻ rộn ràng khi chiều về, khi
mùa xuân đã qua, mùa hè đến như cũng là vừa coi nhà cho ông Hòe.
Khỏang hơn một mẫu đất là của Ông. Mấy ao rau muống, mấy mẫu ruộng, mấy
đám bèo tây…Mùa mưa nước ngập đồng, trồng tỉa cấy cày chỉ một vụ. Đến ngày nắng,
khi không còn những bông lúa trổ muộn, hoa rau muống màu tím cũng đã khô tàn, mấy
đám bèo tây chỉ còn trơ rễ…là lúc có bao nhiêu là đứa trẻ quanh vùng đổ xô về nô đùa
chạy nhảy, hò hát , bày biện đủ lọai trò chơi. Có một sân bóng cho bọn con trai. Một góc
vườn còn sót đám cỏ cú xanh mượt lẫn khuất trong bóng râm mát của một khỏanh sân
vườn dành cho bọn con gái đuổi bắt cào cào về cho chim. Rồi cũng có một bờ đê giữa
khỏang đồng trống cho hai anh em chú Tiến – Bộ; chiều chiều khi nắng chỉ còn hơi rát
vầng trán, gió mạnh cũng vừa chập chờn thổi lên ; Kẻ thả diều người thổi sáo, đã tạo nên
cảnh đồng quê lý thú cho cánh đồng ông Hòe .
Đám trẻ thay phiên phụ giúp hai chú đưa diều lên cao. Một người đâm diều lên
theo chiều ngược gío, người đầu kia cầm ống dây vừa thả dây vừa chạy cho tới khi diều
lên cao thật cao…
Lên cao rồi, sáo diều hòa nhập với gió phát thành âm thanh nghe lúc trầm lúc
bỗng thật là tuyệt! Thích nhất khi cánh diều lên cao là tiếng sáo diều bắt đầu thổi nhạc vi
vu . Chúng tôi cứ ngứơc cổ lên trời cao ngắm diều, nghe tiếng sáo diều không biết
mỏi…lòng thầm phục hai chú có tài.
Hình ảnh con diều no gió bay cao dưới bầu trời xanh tha thứơt đuôi diều như
vờn đùa với những áng mây hồng tiễn đưa hòang hôn cứ dần xuống lặng lẽ . Diều hồn
nhiên trong tiếng sáo cứ ngân vọng vang xa …qua đến bên làng bên kia sông đến rừng cổ
tích. Cánh diều càng no gió bay cao, xa, càng chao lượn như ngợp gío…
Hòang hôn đến tự bao giờ…Những hình ảnh đẹp đẽ ấy như in trong tâm thức chúng tôi
một thời bé bỏng, Diều đựơc cột chắc vào một gốc cây. Diều theo trăng theo sao bay vào trời
đêm. Rồi không thấy cánh diều đâu nữa nhưng tiếng sáo cứ ngân mãi, ngân xa đến khuya mới
dứt.
Ơi ! người thổi sáo, người thả diều! Bầu trời ngày xưa còn đó! Nhưng tuổi thơ của tôi
nay đâu?
Rừng cổ tích