Page 64 - Đã ru tôi một thời
P. 64
64* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
hái, còn muốn trèo cành này chuyền sang cành khác để hái hấp dẫn hơn Dĩ nhiên khó khăn hơn
bởi vì gai nhọn tua tủa. Chúng tôi dùng rựa lẫy hết gai tư gốc lên đến nhánh có khi tới đỉnh “mục
đích” để hái. Khi trèo lên đúng tầm để hái và dùng thêm cái khèo” phụ họa. tha hồ chon lựa
những trái chín đỏ rực,mắt găng mở to ăn càng ngọt càng ngon trên những nhánh cao.
Hôm ấy vì say sưa leo trèo hái găng, tôi bị trượt từ trên nhánh giữa thân cây té xuống đất khá
đau, bị gai sót còn lại xé một đường bên trái giò gần …vùng cấm! Một làn máu chảy đầm đìa bởi
gai nhọn xé tọac thấy rõ làn mỡ. Lũ bạn mới chọc:
- Thằng Cu bị gai xé tọac rớt trứng …chim rồi bay ơi!
Mà thật đúng, khi nhìn lại thấy có một vật gì tròn tròn năm bên cạnh có lông lờm xờm. Tôi
hốt hỏang và nhăn nhó khóc vừa ôm vết thương tưởng thiệt. Lũ bạn cầm xem thử là một hạt găng
…Hú hồn! các bạn tìm mọi cách làm cho cầm máu và tải tôi về nhà. Tuy đau nhưng cũng im khin
khít không cho bố mẹ biết, suốt mấy ngày vết thương khô dần.
Cứ thế,
Cứ mỗi chiều chủ nhật được nghỉ học là chúng tôi lũ trẻ trai gái, xắn quần, cột chéo áo lội
qua sông chỗ này đến chỗ kia thích thú như đàn nai vào rừng ăn no các lọai quả cây hoang dã.
Chiều về, hai bờ sông hẹp, giòng nứơc êm ả, trong xanh, có thể nhìn thấy cát đá, biết được chỗ
nông sâu, ước tính được lòng thủy triều lên xuống mà lội qua sông.
- A! tiếng sáo diều…diều lên rồi…về…thôi…ô…i!
Tiếng sáo diều vang vọng ru hời từ bên này sông qua bên kia sông, cứ ngân xa ngân xa hòa
với tiếng chuông nhà thờ mới đổ, báo giờ kinh đêm như dồn thúc chúng tôi tạm biệt rừng cổ tích
một ngày vui.
Cầu huyền thọai hay cầu mộng
Chiếc cầu Tân Lý nối bờ bên này với bên kia sông.
Ai đã từng qua lại trên cầu có nhớ? Những buổi sớm mai mùa đông, có những gánh hàng
rông qua cầu vào chợ Lagi với làn nước bóc khói mỏng như sương,. Hay những buổi trưa mùa hè,
lũ trẻ em đứng trên cầu ván cao nhảy phóng chúi mình xuống sông tắm nghịch ngợm tung tóe vực
nước sâu nguy hiểm. Gió sông lại hong mát tuổi thơ đọng lại những đêm trăng. Đứng trên thành
cầu nhìn xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng, cá chao lượn đớp mồi. Bầu trời đêm, trên cầu chỉ có
mấy chiếc bóng đèn mờ tỏ. Có người đàn bà bán chuối chiên ngồi một góc bên cầu...Bóng đèn
nhỏ như cái trứng vịt toả ánh sáng yếu ớt vừa đủ một góc thỉnh thoảng chao nghiêng vì ngọn gió
đùa. Một cái chảo mỡ to sôi sùng sục khi bỏ những quả chuối chín đã phủ một lớp bột vào chảo.
Lập tức miếng chuối phồng to, vàng rực, căng đến xốp và dòn. Ăn miếng chuối chiên vừa dòn
vừa ngọt hương vị thơm béo ngậy. Bên cạnh chảo chuối chiên là một thau tầm ruột rim đặt trên
cái ghế gỗ.
Chúng tôi rủ nhau mua từng thìa tầm ruột đựơc gói bằng một mảnh giấy học trò, Cứ nói với
cô bán hàng:
- Bán một gói “năm cắc”.