Page 65 - Đã ru tôi một thời
P. 65
65* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Thế là một thìa, một gói tầm ruột được trao từ tay cô bán hàng thèm rớt…nứơc miếng. Hau
háu nhìn màu đỏ tươi như son, khẽ khàng thật khẽ khàng nhón từng hạt bé xíu cho vào miệng.
Chao ơi! Có thứ ngọt ngào tuổi thơ nào hơn thế? Nếu hai đầu ngón tay có dính một tí xíu nước
đường của tầm ruột rim thì ta cũng cố mà mút cho hết. Tầm ruột rim vừa chua vừa ngọt...
Bây giờ, mỗi lần đi qua cầu mới: Cầu đúc, cầu xây. Tôi lại thấy nao lòng nhớ về một hương
vị trong ký ức tuổi thơ, bốn mươi mấy năm về trước trên chiếc cầu ván, cầu gỗ năm nào... Cầu
giao duyên, cầu đưa lối. Những đôi tình nhân có bến chờ, bến đợi.
Rồi một ngày nắng đẹp pháo hoa nở bên cầu người ta đưa dâu qua sông, hai hàng song
bước. Khách đi trên cầu dừng chân đứng ngóng, nghe lòng mình rộn ràng xao xuyến! Lũ trẻ con
lấp ló nhìn cho được mặt cô dâu chú rễ. Đoàn rước dâu đi qua có nhịp có thành. Cũng có đoàn
rước dâu đi qua cầu nhưng cô dâu tay vén áo, tay cầm guốc vì sợ gót guốc kẹp vào hai mảnh ván
khép hờ! Ngã nhào thì nguy. Đó là chiếc cầu ván đầu tiên nói đôi bờ của sông Tân Lý.
Dòng sông hiền hoà cưu mang nghiệp chài, nhiều gia đình sống bằng nghề chài lưới quanh
năm trên sông. Có những đợt mưa lũ nước thượng nguồn phá cầu. Có người đi trên cầu bị nước
cuốn trôi. Rồi chiếc cầu, dòng sông có huyền thoại từ đó.
Chuyện kể rằng có người đàn bà đi qua cầu bị nước cuốn trôi. Đêm đêm nhập xác vào cua
còng, những người chài bắt được ếch, cua, còng, sò,... Sáng ra nhìn vào cái giỏ, thấy toàn những
cọng rêu, đất bùn.. Khi đàn đom đóm bay, ánh sáng lập loè bên bờ ao sậy. Người đàn bà thương
nhớ chồng con tìm về...làm cua, làm còng vướng chân người chài.
Huyền thoại là vậy! Nhưng những người kéo chài trên sông nước tối lặng không sợ hãi.
Vẫn cần mẫn miệt mài kiếm con cá, con tôm... họ lại cầu, lại mong tôm cá đầy giỏ để mai kịp bán
phiên chợ sớm.
Đêm khuya chập chờn bóng đom đóm. Hương hồn người đàn bà năm xưa thương nhớ
chồng con tìm về...
. . . . . . . . . . . . . .
Một trưa hè nắng tháng tư. Bên góc chợ LaGi. Có người phụ nữ nhẫn nại ngồi bán cho hết số
quả nổ còn sót lại máy nhánh khô héo rã rời trên chiếc mẹt con, chợ về trưa về chiều.
Có lẽ phiên chợ sớm, trên chiếc mẹt ấy đầy ắp những quả nổ tươi ngon trắng ngần, thêm mùi
cỏ ướt những quả nổ trắng xóa như những hạt gạo nếp vừa mới rang xong nỡ bung xoè...nhớ quê
xưa bao ngày xa cách, nay trở về phố cũ. Những cánh đồng cánh rừng huyền thoại như đã chìm
trong dĩ vãng. Người ta khai hoang lập ấp, chặt đốt phá rừng, dựng nhà, xây chợ. Bờ sông Tân Lý
ngày càng rộng thêm. Bên lỡ bên bồi. Có những mãnh vườn, ngôi nhà sụp lỡ thành một bãi sông
nước mênh mông. Vậy mà ở đâu còn những quả nổ héo hắt, khô gầy nằm trên cái mẹt con.
Tôi lặng lẽ đến gần
- Chị bán cho tôi hết số quả nỗ này nhé?
Chị bán hàng trong một thoáng ngơ ngẩn nhìn tôi, trò mắt, ý hỏi: mấy quả vụn, ăn nhạt thế,
mua hết làm gì nhỉ ?
Kể cũng thật lạ, không có người mua thì mong bán cho hết, có người mua thì lại chần chừ..
- Thật đấy, chị bán hết số quả nổ này cho tôi nhé?
- Cho chim ăn à?
- Không chị ơi – một ký ức xa xưa ; tôi mua lại tuổi thơ ngày ấy !
Có lẽ chị nghĩ tôi điên. măc kệ. Tôi lấy hết số quả nổ cho vào túi xách, rồi trả tiền. Tôi chẳng
hỏi chị bán bao nhiêu? Chị cũng chẳng kịp nói với tôi giá cả là mấy ? với những quả nổ héo hắt