Page 70 - Đã ru tôi một thời
P. 70

70*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   giống tù và tí nào. Nhưng đám trẻ chúng tôi vẫn nhận được lệnh. Tiếng nói , tiếng cười
                   ồn ào. Đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhãi trộn với bụi bặm nghe mặn khú… thêm cái mùi
                   khét nắng  bốc ra từ quần áo làm cảnh trường thêm phần tất bật, lo lắng cho một trận
                   đánh sắp diễn. Có vài người lớn nào đó ở trong nhà mở hé cửa nhìn ra, biết là bọn con nít
                   lập bè lập nhóm….! Sập cửa, chẳng thèm hỡi ôi!

                          Hồ Lợi thủ lĩnh của chúng tôi tự tin lắm khi chúng tôi dừng quân:


                          -Nào anh em! Hãy chuẩn bị chiến đấu cho “ xóm đồng “ tiêu ra nước!

                          Hồ Lợi vừa nói xong , chúng tôi nghe tiếng “bịch” cảnh cáo ngay trước mặt. Một
                   lon sữa bò cát! Bụi tung bay mùa mịt.


                          Hồ lợi nói:

                          -Coi chừng! Chúng ta trúng ổ phục kích rồi! Xung phong!

                          Mười con ngựa cùng lính tráng cứ phóng tới trong màn đêm. Chẳng biết phe địch
                   nấp đâu? Tiếng “ bịch” càng lúc càng dự dội trứơc mặt. Lon sữa bò của phe “xóm đồng”
                   phóng ra tua tủa. Đúng là chúng tôi lọt ổ phục kích. Dám thua trận lắm! Phe chúng tôi vũ
                   khí toàn bằng …gói lá chuối! Thua là cái chắc!

                          Tới ngã ba “Caltex”, băng qua Trường tiểu học Lagi là đến vùng ‘trận địa” hẹn
                   hò. Cả hai phe đã giáp trận. Chúng tôi thấy Hồ Yên được khênh kiệu, ngạo nghễ chung
                   quanh năm con ngựa khiêu chiến. Phục thủ lĩnh này có tài! Chúng tôi, kẻ trước người sau
                   tấn công “ giết cho đựơc “ Hồ yên. Nhưng không thể nào vào hàng rào ngự cản. Bọn Hồ
                   Yên dữ quá.  Chuẩn bị khá chu đáo. “ vũ khí hiện đại” hơn, lực lưỡng mạnh hơn! Nhưng
                   lỡ rồi, chúng tôi quyết chiến không đầu  hàng. Chuẩn bị sao cứ làm vậy!

                               Hồ lợi dặn dò: Cứ áo đen là phân biệt phe ta coi chừng đánh lầm nghe các bạn!


                               Hai phe ném vào nhau bằng vũ khí bụi cát hỗn lọan, mù tít mắt. Có đứa trúng bụi
                   mắt la oai oái . Có đứa trúng ..lon u đầu! Đứa thì bị té nhào …cũng lộn đầu. Quần áo rách
                   tơi tả bởi nắm nhau cấu xé, vật lộn… tới lúc chịu không nổi. Người ngựa bỏ nhau tháo
                   chạy. Chiến trường càng lúc càng hỗn lọan. Người ngựa như nhau. Một trận đánh nhau
                   túi bụi dưới trăng đêm mờ mờ ảo ảo. Trăng như cũng thích thú theo dõi trận đánh, nhờ
                   những đám mây tránh xa để soi sáng hơn.Tiếng la, tiếng thét náo lọan cả một cánh đồng
                   trời đêm. Tướng chạy theo tướng. Quân chạy theo quân. Không phân biệt ai thắng ai
                   thua! “ Xóm đồng “ càng lúc lên càng mạnh, “rừng nào cọp nấy” nên “nắm chủ đựơc tình
                   hình”. Chúng tôi thật dễ thua khi bọn Hồ Yên lùa chúng tôi về một góc đồng.


                          Biết thua, Hồ Lợi kêu gọi “rút binh”. Như bầy ong vỡ tổ chúng tôi chạy tơi tả về
                   căn cứ, mày mặt tái xanh tái mét lấm bê bết cát bụi, đỏ cả mắt càng dụi càng “nhặm”. Có
                   đứa chạy bạt mạng sợ bọn Hồ Yên bắt sống.

                          - Chạy lẹ tụi bay ơi, Coi chừng bị bắt sống! bắt sống đó!
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75