Page 72 - Đã ru tôi một thời
P. 72
72* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Tôi đã có vốn trong tay 30 cần câu ngắn để cắm. Lên ruộng tìm những nơi nào có
cá quậy nhiều thì cắm. Chúng tôi có khi phải lội bì bõm tới giữa khoảng ruộng. Lúa ắp
đến ngực, có nơi lúa lút đầu chẳng thấy nhau phải nhón chân vẫy tay. Tôi và Lọ cứ hì hục
đi hết đám ruộng này đến đám ruộng kia. Mồ hôi chảy nhễ nhãi. Mặt mày rám nắng đỏ
lòm như mọi …da đỏ. Hai cánh tay trần trùi xót xa bởi lúa xước. Đầu đội trời nắng, chân
đạp nước ướt lạnh. Hai đứa sai nhau liên thiên để cắm cho hết số cần câu dự kiến. Cắm
cho hết số cần cầu có khi mệt lã và khát nước. Có vài vũng nước trong đâu đó. Tôi cùng
Lọ như nai vàng bên suối, cúi đầu vục vài hớp uống cho đỡ khát.
Sau khi cắm xong, chúng tôi ngồi thở, chờ khoảng một tiếng là đi vằn câu!
Có hôm, Cá tuy khá nhiều nhưng ăn câu ít. Buồn! Nhưng cũng có hôm chúng tôi
có được mươi con cá lóc lẫn cá trê. Cá lóc có con to bằng cổ tay; thân mình đen nhánh
phơi bụng trắng phếu. Vằn câu thấy cần câu nhúi về phía trước là mừng. kéo cần câu lên
nặng trịch con cá lóc to. Hay phải gỡ rối vì cá quấn vào một vài gốc lúa. Vớt cá bỏ vào
giỏ đem về nhà thì mừng ‘húm”. Thú vị làm sao ấy! Mỗi chuyến đều chia cá cho thằng
Lọ. Ăn không hết! đem “lộng” dưới hồ nước ăn dần. Có bữa nhiều vậy, nhưng thật sự có
bữa chỉ trúng được vài con . Cá khôn thật!
Mẹ hỏi cá ở đâu mà có? Tôi nói dối: Mượn câu của bố thằng Lọ. Trả cho ông ấy
rồi!
Cứ thế, tôi và thằng Lọ mài miệt mê câu cá trên cánh đồng này suốt mùa hè này
đến mùa hè kia… chẳng “làm giàu làm có gì” nhưng sao lại mê ? rồi hai thằng cứ lủi thủi
vào ruộng cắm câu giữa trời trưa , giữa ruộng đồng hoang vắng! để nghe tiếng dế rên
kinh. Để được nhìn cánh đồng ngát xanh màu lúa mạ, xa xa đâu đó lại vẳng tiếng chim
cu cu hối gọi bạn tình. Những bờ ruộng chênh vênh vừa đủ một mình bước đi. Những
thảm cỏ dại bên bờ ẩm ướt. Lúc mệt mỏi có thể nằm sóng sỏai dang hai tay mà nghỉ ngơi
cười giỡn thư thản! quần áo lấm bê bết bùn bẩn…mặc kệ!
Cho tới một hôm tôi ngã bệnh, bởi nắng quá chói chan lại bị “nhập” nước ruộng.
Nóng lạnh mê man suốt cả mấy ngày. Bỏ cơm bỏ cháo! Bố tôi la ời ời. Chạy mua thuốc
“váng nhện” nặng lắm là thuốc “Búa bổ đầu”. Bố cho tôi uống mấy liều “váng nhện” là
bớt bệnh. (“váng nhện”, “Búa bổ đầu”: là những lọai thuốc dễ trị cảm nắng, cảm gió,
nhức đầu, sổ mũi …thời 60 rất thông dụng. Rất dễ mua tại các tiệm Tàu)
Bố nói: Công nhận hay! nhờ “váng nhện” công hiệu mà thằng Cu bớt bệnh. Bà ra
mua một lố để sẵn cho nó. Nó hạp “nhện” tung tăng, thôi bệnh cứ cho nó đi câu!
Mẹ liếc tôi cười: hì hì….ông thì cứ nói vậy! Nó nào có dám!
Tôi thầm lặng nghĩ ngợi: “Tôi yêu mẹ - yêu bố làm sao"!
Và tôi cũng như bạn. Ai không có bầu trời tuổi thơ? Yêu nhất những chuỗi ngày
thơ ngây nơi chốn quê hương trải nắng thanh bình - êm đềm và hạnh phúc.
…tang tang tang tang tình