Page 69 - Đã ru tôi một thời
P. 69
69* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Chúng tôi từ xóm” bờ sông” phải chạy tuốt lên “xóm đồng” hẹn hò nhau những
buổi tập trận quãng đường xa, khỏang 1 km tạt ngang qua ngôi giáo đường xứ Thanh
Xuân.
Hồi đó, bọn trẻ cùng trang lứa cùng học mới có lớp Tư. Được học bài “Đinh Bộ
Lĩnh phất cờ lau tập trận". Bài học lịch sử đầy ý nghĩa và tính chất thơ ngây của Đinh Bộ
Lĩnh khởi hứng chúng tôi thích thú ở đọan: “…Đinh Bộ Lĩnh đi chăn bò mê tập trận đến
nỗi để bò đi lạc mất, dối mẹ bò chui xuống đất, chỉ còn lòi cái đuôi, bắt con bò không
đựơc! Thưa mẹ, chỉ còn cái đuôi mang về nhà”.
Từ đó sinh ấn tượng, thích làm Đinh Bộ Lĩnh nhưng lại tập trận kiểu khác.
Chúng tôi chia phe. Hai cánh: “ xóm đồng” và xóm “bờ sông”. Mỗi cánh 20
người. Cứ một người làm ngựa , một người làm lính cầm cương. Lấy bẹ chuối phơi heo
héo xoắn làm dây, túm vòng lại quàng qua vai, người đàng trước làm con ngựa, người
đàng sau nắm dây “giật cương “ . Cứ giật cương là ngựa chạy. Mỗi phe bầu một “ lãnh
tụ”. Lãnh tụ đôi bên đều mập khỏe có khả năng…chiến đấu cao, quản lý quân lính tốt.
Thế là “ xóm đồng “ có Hồ Yên -Xóm “ bờ sông có” Hồ Lợi” – Họ là những “
lãnh tụ “ cân xứng “mười phân vẹn mười “: Họ đều mập khỏe, tròn đen giòn bóng nước
bùn đồng quê.
Hai thủ lãnh còn biểu tượng cho sức mạnh của mỗi xóm. Phải công nhận hai
tướng lãnh này rất cừ khôi là “mạnh”!
Không biết “xóm đồng” có căn cứ tập trận hay không? Nhưng “xóm bờ sông” có
một căn cứ luyện binh bài bản. Hồ Lợi ra lệnh cho chúng tôi đóng binh ở những bụi
chuối nhà ông Bá sau làng. Một vườn chuối rậm rạp. Nhưng cây chuối sung mãn xanh
tươi cho những bóng mát suốt một ngày, vài tia ánh sáng mặt trời chỉ soi dọi như bóng
đèn yếu ớt vẻ kỳ bí.
Trong vườn chuối, Chúng tôi nhốn nháo hồi hộp cho trận đánh nhau tối nay. Nào
dây cương, nào tập ngựa chạy, nào “vũ khí” là những gói cát bụi cột túm lại làm đạn
pháo.
Cũng tổ chức nấu ăn tại chỗ, cũng phân công bày binh bố trận, cũng những mật
lệnh khi ra trận …nếu có hỗn lọan. Thật thà và đơn sơ làm sao, chúng tôi mỗi đứa chỉ
một cái quần đùi cho dễ chạy, một áo bà ba đen cho ra binh lính.
Đã có mặt tại mật cứ đầy đủ “lính” từ mười hai giờ trưa. Nhìn thoáng qua trông
giống như một nhóm kháng chiến quân trong rừng chuối, toàn áo đen mặt mày đứa nào
đứa nấy hớn hở trận đánh sắp diễn ra, mong mỏi phe mình sẽ đem về chiến thắng.
Hôm ấy, là một đêm trăng, theo lệnh của Hồ Lợi, đoàn người đoàn ngựa cỡi nhau
kéo về đồng Phước Thọ rộn rã như ngày lễ hội. Chúng chạy rồn rập náo động cá một góc
làng. Ngựa giả hí vang trời. Tiếng tù và bằng lá dừa của Hồ Lợi rúc lên nghe tè tè chẳng