Page 71 - Đã ru tôi một thời
P. 71
71* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
- Ngày mai đánh tiếp! hẹn Hồ Yên xuông bờ sông mới huề!
……
Quần rách be bét, áo toạc đến cánh tay, rách túi áo. Đứa nào đứa nấy từ “lết đến
bị thương”…
Trở về nhà thì trời đã khuya. Nhà đóng cửa. Vén vách lá, hé nhìn cả nhà đã ngủ!
chỉ còn chiếc đèn dầu leo lét đợi tôi “đánh trận” về. Len lén khéo mở khẽ cánh cửa rèm
lá, nhè nhẹ không cho ai biết. Tôi chui vào giường ngủ đến sáng…!
Bên ngoài, ánh trăng tàn chỉ con thoi thóp lúc sáng lúc tối như buồn cùng trận
đánh thất bại vừa xảy ra.
Trong giấc ngủ còn mơ: Ngày mai mình sẽ thắng trận!
Cắm câu trưa hè!
Qua mùa Xuân, tôi lại có những buổi mùa hạ trơi đầu giữa nắng chang chang trên
cánh đồng Phước Thọ. Những đám lúa lên xanh tươi chưa trổ đòng. Cánh đồng lúa rập
rờn theo cơn gió mơn man như sóng con trên biển lặng. Đi giữa trời nắng nếu biết ý : ta
ngắm nhìn đám lúa xanh rờn cho đỡ nhức mắt. Nhìn xuống dưới ruộng, nước bạc đục
ngầu cảm giác mát rười rượi. Thỉnh thoảng nghe cá “vặc “ nước đâu đó không quen cũng
giật mình. Mà quen rồi thì biết là cá quẫy sóng hay táp mồi , chẳng lạ chi!
Tôi cùng vài bạn bè rủ nhau đi cắm câu. “ Mê gì đâu mà mê dữ!” những cá lóc cá
trê ở đâu kéo về ở trong ruộng nước thật lắm! Tôi và thằng Lọ mơ tưởng mà thú vị. Phải
“ cúp cua” đi câu thôi!
Đi trên bờ nghe quậy ở phía sau. Quay ra phía sau nghe quậy bờ ruộng bên cạnh!
Bọn tôi nghe cá quậy mà ghiền!
Vỏn vẹn trên mình chiếc ao may-ô ba lỗ , chiếc “quần đùi” cho dễ lội. Tôi một
bên ruộng này, thằng Lọ một bên ruộng kia. nhiều khi chạy lon ton trên bờ ruộng để lấy
cần câu cho đứa ở dưới ruộng cắm. Nơi nào có cá quậy nhiều là cắm. Cắm câu thì phải
nhớ, kẻo khi “vằn câu” bỏ sót thì tiếc mất vài cần câu.
Chẳng ai bảo chúng tôi làm việc này cả! Chỉ vì mê câu cá thôi! Nói thật với các
bạn cũng đừng cười: Tôi…đã ăn cắp tiền của mẹ trong heo đất mấy chục đồng đi mua
lưỡi câu, dây “cước’ đó! Cho nên Thằng Lọ thỉnh thoảng bị tôi la là đúng thôi! Cứ mất
một cần câu thì mất một đồng! Uổng chứ! ….Cần câu không dám đưa về nhà, len lén dúi
vào bụi chuối sau hè. Mẹ biết, bà điều tra nguyên nhân thì toi mạng!
Hồi đầu thằng Lọ chưa quen, riết lâu hắn cũng quen và mau nhớ. Cắm bờ nào thì
“điểm số” bờ đó! Tuy vậy, thỉnh thỏang bị mất một vài cần vì cắm quá sâu giữa ruộng
lúa.