Page 60 - Đã ru tôi một thời
P. 60

60*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   Ngày phát phần thưởng, thằng Cu mặc chiếc áo trắng tinh. Lòng bồi hồi. Buổi phát
                   thưởng thật long trọng. Có thầy Hiệu trưởng có các thầy cô giáo. Thằng Cu hãnh diện
                   đựơc lãnh phần thưởng và bảng danh dự đứng hạng Nhì. Cô giáo chúc mừng. Bạn bè
                   nhìn chúc mừng. Có đứa cũng thèm thuồng phần thưởng của thằng Cu. Nhận phần
                   thưởng đi xuống, thằng Cu không quên nhìn sang bên kia hàng con gái.Nhỏ Nguyệt từ
                   hàng bên kia ngó qua Bỗng dưng hai ánh mắt gặp nhau như đầy bối rối, Thằng Cu thấy
                   len lỏi trong đám học trò có một nụ cười dễ thương nồng ấm tưởng như một đốm lửa
                   hồng nào đó xôn xao trong tim thằng Cu.
                   Tan buổi tổng kết, Thằng Cu xé ngay gói phần thưởng giấy kiếng màu đỏ. Như dự đóan
                   có cây bút. Đưa ngay cho thằng Thảo. Thằng thảo rối rít mừng như mẹ cho qùa. Hắn rơm
                   rớm nước mắt.
                   -Bạn thật tốt Cu ơi!
                   -Mày sao hay nước mắt như con gái!

                   -Tao cảm động!
                   -à con Nguyệt nói là mày cho nó hủ mực tím phải không?
                   -Ừ ! Sao mày biết!
                   …….


                   Thằng Cu vội vàng chạy về tay bưng gói phần thưởng vừa sục sọi tìm hủ mực vừa đảo
                   mắt láo liên Tìm nhỏ Nguyệt trên đừơng về mong trao hủ mực tím Nguyệt thích. Nhưng
                   chẳng thấy đâu. Đi đâu mà nhanh quá, Hình như đã về lâu lắm rồi!
                   Về nhà cất vội, chạy sang bên nhà không quên cầm theo hủ mực. Nhỏ Nguyệt đang ngồi
                   khóc rấm rức!
                   Tay cầm hủ mực, thằng Cu ngơ ngác miệng lắp bắp:
                   -Sao thế….. Nguyệt!
                   Vẫn không nói. Và cứ khóc rấm rức. Thóang xao xuyến không hiểu việc gì xảy đến.
                   Thằng Cu giơ cao hủ mực dúi nhẹ vào tay:
                   Những giọt nứõc mắt lăn tròn trên má . Nguyệt vén mái tóc nói vẻ hờn dỗi
                   -Ngày mai, em phải đi theo bố mẹ về Nha Trang rồi!
                   -Thật hả!
                   -ừ…Thật đó!
                   Thằng Cu nghẹn ngào như gío thỏang.
                   -Em sẽ mang mùa hè đi thật xa!


                                                -…

                   Nguyệt một tay cầm hủ mực, một tay ôm mặt khóc. Thằng Cu chạy một mạch về nhà như
                   sực nhớ về tìm một vật gì đó vừa mới đánh mất.
                   Nắng chiều như ngổn ngang trên đường. Bần thần chạy băng qua vài vũng nứõc không
                   tránh né làm tung tóe ướt lấm bùn cả chiếc quần mẹ mới may cho đi lãnh phần thưởng
                   sáng nay.
                   Mấy năm sau, không hiểu thằng Thảo biết chuyện này từ đâu, nó chép cho thằng Cu một
                   đọan thơ bằng chiếc bút paker được tặng hôm lãnh thưởng.
                   "Năm anh mười tuổi chao ôi!
                   Thuyền em bỏ bến lỡ rồi chia xa
   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65