Page 55 - Đã ru tôi một thời
P. 55
55* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Tôi thấm ý câu chuyện từ lúc ở nhà Mạc Nho tới đây:
-Gặp cô ở đây tôi vui quá!
Khuôn mặt cô bé tươi vui giữa trời nắng. Ánh nắng làm sáng rỡ cả nụ cười.
-Thôi về đi, hẹn cậu Chủ nhật tới nhà tôi chơi. Tôi sẽ đãi cậu uống nước… lạnh!
Trái tim mừng rỡ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi được dịp pha trò:
-Thật nhé! Nước lạnh hay nước nhạt cũng được…
Cô bé ngúyt tôi thật dài. Lên xe, đạp rẽ về một hướng. Tôi nhìn dõi theo cho tới khuất.
Cái vẫy tay cuối đường làm tim tôi xao xuyến. Bóng cô bé mất hút sau chiếc cầu cũ kỷ.
Con đường về ban trưa yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn tôi với bàn chân đạp chiếc xe cọc
cạch trên con đường. Tâm tư bay bỗng nhẹ nhàng như áng mây trôi trong gió. Cảm giác
như nụ cười nào còn theo tôi mênh mang. Có một bóng mát suốt con đường về.
Chờ cho đến ngày thứ bảy. Tan học, gặp cô bé giữa sân trường. Tôi đến gần. Cô bé thật
điệu bộ nói khẽ với tôi.
-Ngày mai đừng tới nhà tôi nhé!
Tôi lo âu:
-Sao vậy! Có gì giận thì nói chứ?
Cô bé nheo mắt cười chúm :
-Anh chị Báu rủ đi dã ngoại ở đồi dương chiều chủ nhật!
-Ồ thật sao! tuyệt quá!
Người ta nói con gái rụt rè. Nhưng ở một lẽ nào đó. Họ có những tình cảm sâu sắc
khiến đàn ông bị chinh phục nhẹ nhàng.
Cô bé kém tôi vài tuổi. Nét trẻ trung với mái tóc bồng bềnh lãng mạn. Khuôn mặt trăng
tròn chút nghiêm nghị và kín đáo. Đôi mắt nhỏ nhắn xanh trong ánh nhìn bao dung! Có
lần tôi đã lạc vào đôi mắt như bơi giữa một giòng sông. Tuy vậy, cũng chưa hề biết hé
một nửa lời về tình yêu? Vì chưa hiểu được tình yêu!
Như đã hẹn. Chúng tôi, có một buổi dã ngọai vào chiều chủ nhật hôm sau. Cuộc dã
ngọai không trù tính đã kéo dài suốt qua một đêm. Có một đêm không ngủ bên ngọn lửa
bập bùng đáng nhớ. Sóng biển xô ùa về bãi cát càng nghe gần và hoang vắng. Cùng anh
chị Báu thân mật với bữa ăn chiều đạm bạc. Tiếng ca hát xen kể chuyện vui dòn dã tới
khuya. Sao trời lấp lánh. Như loài chim lạc bầy đêm hoang không về nhà. Rồi cũng tìm
nơi trốn ngủ. Nơi căn gác trọ bên biển, cái sương khuya tháng mười hai thấp thóang rét
buốt. Đôi mắt nhỏ ướt long lanh trong đêm nhìn tôi ân cần, tôi đáp trả bằng nụ hôn ngọt
ngào trong mắt tối thẫm đen của bầu trời. Chúng tôi quấn quýt bên nhau như lá cỏ tìm hơi
ấm áp. Có gì đó rạo rực của một tình yêu cháy bỏng. Nhạc biển rầm rì mà tĩnh lặng…
Sóng nước mây trời man mác… Chúng tôi nghe rõ mồn một giòng hạnh phúc chảy quanh
có bờ thùy dương vỗ về. Trái ngọt có thể vừa tay với hái nơi địa đàng. Một đêm tuyệt đẹp
hòan tòan chỉ dành riêng cho một đôi tình nhân rất trẻ.
Mắt nhắm mắt mở thâu đêm thao thức. Chúng tôi như hai kẻ bất hạnh, không đủ sức
chạm hái trái cấm. Dù đêm tối đồng lõa và đôi tim rạo rực cháy bỏng trong tay với rất
gần. Mặc kệ rạo rực con tim. Mặc kệ lửa tình cháy bỏng. Dù thấy như mình lạc gần chốn
đào nguyên… chúng tôi cùng tự nhủ mình để một điều không thể xảy ra!
****
Như một cơn mơ. Tình yêu đầu đời đẹp như cơn gió thỏang qua rất nhẹ. Bây giờ tâm
hồn còn mãi xao xuyến mênh mang. Tôi tìm đến Trại hè Houston tháng 7/2008. Gần bốn
mươi năm xa cách mái trường kỷ niệm. Đã lâu lắm, mỗi kẻ tha phương mỗi góc trời khi
cuộc đời bể dâu. Mặt trông tìm mặt. Tôi đã tìm thấy nàng nơi vùng đất xa lạ… Nàng vẫn