Page 88 - Đã ru tôi một thời
P. 88

88*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                    Người ta ai ai cũng có nhiều BẾN XUÂN nhưng có khi ta không cảm nhận được rõ ràng
                   bến xuân này ở đâu của đời ta đang mường tượng đang tìm kiếm.
                   Bến xuân ta, tuổi thơ ấu ta  như con còng lửa bén mùi bùn non tận đầu ghềnh cuối bãi mà
                   không biết bùn non ấy là phù sa màu mỡ tự bao giờ bùi đắp con sông, nên làng, nên bến.
                   Ta đi đâu cho khỏi chốn quê nhà; Có Người mẹ già hiền hòa - Lũy tre xanh, cầu tre hay
                   bến sông, cánh đồng những màu xanh lúa ngô, bãi sắn nương khoai nuôi sống cuộc đời.
                   Hay mái trường có thầy cô cùng với bạn bè thân quen, những kỷ niệm phượng hồng áo
                   trắng tinh nghịch kề bên nhau một thưở học hành dưỡng dục ta thành người một thuở.
                   Cảm giác nơi đâu bình yên và tự tin cho bằng bến xuân của mình.
                   Bởi bến xuân của chính tâm hồn mình dù là nghèo khó bé nhỏ vẫn là sự thanh thản là
                   hạnh phúc.
                   Ở đó, tình làng nghĩa xóm sắt son và giản dị ngay cả lúc sinh tử hay biệt ly.
                   Ở đó, tình bạn thiết tha chân thành dù một ly rượu cay nhỏ với những phút giây chếnh
                   chóang ngất say ngây lòng bên nhau.
                   Để rồi được quên đi những tháng ngày vật lộn mưu sinh,
                   Để rồi ta được hồn nhiên bên nhau như đứa nhỏ quê mùa dù lòng trắc ẩn …
                   Hay chỉ cần được nghe tiếng cười lũ trẻ thơ nơi đồng xanh với con diều cao vút vi vu
                   tiếng sáo, con trâu hiền lành đang ngọam cỏ bên bờ đê là đủ thỏa lòng.
                   Được gợi cho nhau nghe những lắng đọng tiếc nuối ngày qua dưới mái trường
                   Được ấm lòng khi nhìn thấy những lứa đôi hạnh phúc bên nhau sóng sánh bên chợ hoa
                   ngày tết.
                   Được nhắc nhở những hình bóng thân thương chia lìa trong tình thương mái ấm.
                   Vậy bến xuân của cuộc đời là những chân trời đâu phải là vô hạn tột cùng.
                   Tôi dám chắc một điều, bạn và tôi không bao giờ  đến được đích nếu một khi quên nẻo về
                   là tâm hồn mình đang ngát hương.
                    Vậy cái hữu hạn và cái vô cùng không hề đối nghịch nhau như ta lầm tưởng. Phải chăng
                   niềm vui hay nỗi buồn do tâm thế mà ra!
                   Vui như ba ngày tết! phải chăng cũng do chính lòng mình.
                   Bởi vì lòng cứ bùi ngùi day dứt nơi xứ người  trong ngày xuân tha hương thì dẫu là nơi
                   phồn hoa phố thị  bạn vẫn là người xa lạ.
                   Hãy hòa lòng mình với đất trời,
                   Hòa lòng mình với mọi người,
                   Đó là những bến xuân lòng  rộn rã khi ta nghĩ đến gia đình, người thân những hình ảnh
                   thân thương với những ràng buộc tâm linh.
                   Đây là lúc thấu hiểu chính ta xuôi buồm - neo thuyền ngự lại bến thật  tình.
                    Tường giác sổ chi mai
                   Lăng không độc tự khai
                   Dao tri bất thị tuyết
                   Vị hữu ám hương khai
                   (Hoa mai- Vương an thạch)
                   Gió xuân đã lay cành và mai đào đã đơm nụ hân hoan
                   Xuân đã sang. Đèn đã sáng, mâm ngũ quả còn tươi rói,
                   Hương trầm như  lùa cả trời mây đưa hồn ta đến cảm giác bình yên.
                   Hương thầm hạnh phúc cõi lòng nối kết với đất trời giao duyên.
                   Hồn ta ơi! Hãy mở lòng mình chào những bến xuân của cuộc đời!
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93