Page 84 - Đã ru tôi một thời
P. 84

84*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu







                   “Gót sen”




                   Cứ mỗi độ thu về, thi nhân lại cảm thấy nao lòng. Mùa thu trong nắng vàng với những
                   chiếc lá vàng rơi, những cơn gío mơn man đã tạo nên những cảm xúc bâng
                   khuâng…càng man mác hơn  khi thấy ánh trăng vàng sáng ngời lung linh chiếu soi huyền
                   ảo trên mặt hồ; lại càng làm rộn lòng khi thi nhân đứng trước những cảm xúc . Nỗi cô
                   đơn vây kín cho thêm niềm nhớ nhung. Nhìn cảnh thu mà nhớ đến ai, phương trời nào
                   lạnh lùng lòng không khỏi bạch khỏi “hứng khẩu thành thơ” . Thơ là gói trọn nỗi lòng
                   vượt thời gian và không gian, kẻ đi người ở lại:
                   Trời thu,mấy độ tuyết sương phong
                   Lạc bước tim tôi, lạnh buốt  lòng
                   Trận gió mùa về ,còn nhớ mãi
                   Lá bay rớt rụng buổi sầu đông
                   Trăng tà sáng dịu vàng sông nước
                   Nắng sớm mờ sương đỏ núi hồng
                   Viễn xứ phương trời thân lạc lõng
                   Xa quê nhớ quá phải về không...??? (Thu nhớ quê -Viễn xứ) Về để làm gì? Câu hỏi
                   mà mỗi người xa quê như Viễn xứ thóat ra trong thơ là… nỗi chạnh lòng đấy mà ai có
                   biết! Nhìn chân trời thăm thẳm và người tình cũng xa xăm. Chuyện thắc mắc, nghi ngại
                   nên về hay ở là bệnh của … tình yêu! Chỉ có trời mới biết!
                   Nghìn trùng cách trở nhớ thương,
                    Cố nhân nghìn dặm có vương hương nhài.
                          Nhớ thương sóng vổ miệt mài,
                   Biển bờ ôm ấp sớm mai tơ hồng.
                                 “ Gót sen “ em đã lấy chồng.
                   Cho anh gối lẻ, rượu nồng đắng môi.                       (Thu Nhớ-P.Vĩ.)
                                         Thì ra , người tình “Gót sen “đã lỗi câu hẹn thề. Nàng đã ra đi với
                   “gót sen” hồng không một lời tạ từ. Dĩ nhiên, chàng đau khổ biết mấy! Những gì mà
                   Gió, mây, trời, sông, nước…đó là cách gửi gắm kín đáo “than thân trách phận” cho nguôi
                   đi nỗi lòng!
                   Chiều thu nhớ lắm mấy thu phong
                   Chiếc lá thu rơi một cõi lòng
                   Cuối ngõ mưa bay cành liễu rũ
                   Ngoài sân gió thổi bóng chiều đông
                   Người đi luống dặm ôm lòng nhớ
                   Kẻ ở băn khoăn giấc mộng hồng
                   Aỏ ảnh  xưa kia còn kỷ niệm
                   Mơ về lối cũ chỉ hư không... (Chiều Thu - thu tha)
                   Tình buồn cho dang dở. Một người đã lỡ hẹn thì một người ôm nỗi tuyệt vọng! Đến nỗi
                   cảm thấy đời là bể khổ! Thời Hoa Đỏ đứng trướoc bối cảnh đã tỏ ra không thể chịu đựng
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89