Page 79 - Đã ru tôi một thời
P. 79
79* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Tối về, tắm vội vàng, giặt thật kỹ mấy bộ đồ, găng tay, khẩu trang phơi khô trong đêm.
Đi ngủ đôi khi vẫn còn bén mùi rác ngồ ngộ. Ngủ cho quên! Hay uống một vài ly rượu
giải mỏi dễ ngủ!
Con người ai không muốn vinh quang, ai không muốn có một vị trí đứng trong xã hội cao
sang quyền quý. Hay ít ra cũng có một đời sống thanh nhã dù nghèo hèn nhưng cũng
thanh bạch.
Có ai muốn lâm vào hòan cảnh làm người đi hốt rác. Ngày lại ngày, rác như người bạn
dữ nhưng lại hiền vì cái nghề mà chẳng ai dám bon chen.
Chẳng ai để ý đến chúng tôi, chúng tôi làm bạn với rác. Rác dữ dằn về chất mùi hôi tanh.
Rác xấu xa và bẩn thỉu đến vô cùng tận. Mùa khô còn đỡ nặng nề và chất mùi còn dễ
chịu. Nhưng đến mùa mưa, rác quẳng lên xe rểu rảo nước thấm đượm bao chất bẩn lại
nặng nề. Có khi vãi ướt thấm cả đầy mình cũng chịu đựng!
Có ai để ý đến chúng tôi! Bịt mặt bịt mũi vì công việc, bất chấp bẩn thĩu để kiếm cơm
manh áo! Cũng lạ, từ bẩn thỉu, hôi tanh lại có miếng cơm manh áo hằng ngày, nuôi đàn
con lớn khôn, ăn học, nhu cầu sung túc hằng ngày. Đó những mặc cảm với xã hội, nhưng
làm sao vượt qua được!
Chúng tôi không trách móc rác dơ bẩn. Nhưng trách người xả rác dơ bẩn vô ý thức đến
nỗi phải cào hốt giúp cho họ không một lời phàn nàn.
Có những khi chúng tôi phải làm thêm trong giờ hốt rác. Bu nhau bơi lượm thêm những
món đồ phế phẩm có thể tái sinh. Nhiều lúc say mê đến độ quên cả mùi hôi tanh xú uế dơ
bẩn giữa trời nắng trong một sọt rác bốc hơi lên đên ngột ngạt để có thêm chút tiền mọn
trong ngày là vui thích hứng thú lắm rồi : vì một ngày ấy có lương trội!
Rồi đến những ngày lãnh lương, chúng tôi mới hiểu được thế nào nào ý nghĩa của ngành
rác.
Ai cũng thích nhà mình sạch sẽ, Thành phố mình hòanh tráng thơm tho!
Muốn thế nhà mình phải quét, thành phố phải có người quét!
Nhưng xã hội nào lại không có rác. Rác làm cho bộ mặt xã hội xấu xí đôi chút.
Rác từ mỗi người tuôn ra rồi trong nhà tuôn ra đường phố. Mỗi người mỗi nhu cầu, đâu
mà lượng rác lớn thế. Chúng tôi đi hết ngày này đến ngày khác vẫn gom không hết rác.
Trên cuộc đời này chẳng khi nào hết rác. Hốt đầu này vừa xong, chiều đến lại tuôn ra.
Phải nói rằng rác cực kỳ là "mén đẻ”. Thấy rác của một thành phố mà ớn lạnh chứ đừng
nói thấy chúng tôi mà ớn lạnh. Có thế xã hội mới có người đi hốt rác!
Đúng , các cụ ta thường nói: "Bói ra ma, Quét nhà ra rác"!