Page 82 - Đã ru tôi một thời
P. 82

82*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                                      Rồi hè này ta xa nhau mãi miết
                                      Sân trường buồn hoa phượng rụng bơ vơ
                                      Tiếng ve khóc lời bay về lối nhớ
                                      Đường phố câm vắng tiếng guốc đợi chờ.
                                      Bên quán nhỏ một mình ta ngồi đợi
                                      Nghe vắng tanh,tà áo trắng xa rồi
                                      Mây mùa bão chiều nay sầu diệu vợi
                                      Ta gục đầu trong nỗi nhớ xa xôi.
                                                                         ( Hè xa@ lagi)
                   Có một nỗi cô đơn tựa như đặc quánh cả không gian. Mùa hè cô đơn đến nỗi mang âm
                   hưởng đóng băng. Xa bạn bè thân thương, xa mái trường.. điều ấy đủ làm cho con người
                   sống trong thực tại càng muốn xua tan cái cô quạnh đang bao bọc:
                                    … và đưa tay bật quẹt
                                      Chút lửa ấm bùng lên
                                       Sưởi tim đang giá lạnh
                                       Bởi những nỗi cô đơn   (cô đơn – tiếp…)
                   Một người đang nhìn xa hơn, thấy không gian, con người đều chết lặng . Không hiểu mùa
                   hè là gì mà ai cũng buồn chơi vơi; và tự hỏi có cảnh hè nào có vui!
                                     Hè đã đến rồi nhưng lặng lẽ quá!
                                       Bởi nhạc buồn ta lại nhớ ngày qua      (hè đến rồi- Đá Ngây Ngô)
                   Tâm trạng Người xưa lại cảm nhận mãnh liệt hơn có lẽ bởi tiếng nhạc ve trên hàng cây
                   trước sân trường quá não nề lúc sáng tinh mơ:
                                                      Hè kia chửa đến sao ...buồn thế.
                                                     Cánh phượng chưa hồng đã ủ ê    (Người xưa)
                   Đá Ngây Ngô lại u hòai một mối tình nào đó khi mùa hè rộn ràng lại về, những vần thơ
                   lãng đãng như mây:
                   Rộn rã  hè về
                                      Phượng hoa rơi rơi
                                     Êm đềm tiếng ve
                                      Lòng ai bồi hồi!
                                      Ngoài trời mưa rơi
                                     Đường về xa xôi      (hè về- Đá Ngây Ngô)
                   Đúng vậy, có những tiếc nuối chở đầy cả một tâm hồn khi mà ngòai sân trừơng kia hoa
                   phượng nở đỏ rực một góc sân, Tiếng ve kêu đến động não cả không gian vắng lặng của
                   một lớp học. Còn ai, còn ai đứng đợi ..phân vân điều gì! Lo lắng điều gì?
                                     Phượng đã rơi rơi,báo hè về.
                                      Riêng lòng còn đấy nỗi tái tê
                                      Sắc đỏ màu hoa buồn chia cách
                                      Ve sầu rả rích thật ủ ê.    (tiếp …Phượng ơi!)
                   Đó là những cảm xúc, ai đã từng làm một thời học trò áo quần xênh- xang- đũng -đỉnh
                   ngây -ngô ôm cặp khép nép bên mái hiên trường mà không tự hào. Có làm học trò thì
                   mới tự ủi an một "Thời hoa đỏ" làm vui.
                                       Hoa đỏ thì ai cũng một thời
                                      Cũng thầy cũng lớp chẳng riêng tôi
                                      Cũng từng rộn rã mơ màu áo
                                      Xao xuyến từng mùa hoa đỏ rơi
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87