Page 85 - Đã ru tôi một thời
P. 85

85*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   hết nỗi cảm xúc ! Một cuộc tình đẹp đã mất. Trái chín tương tư treo trên nhánh cây chín
                   mọng không hy vọng phai tàn:
                                  Thu buồn trời lạnh quá phải không?
                                 Đâu cứ là thu mãi màu hồng
                                 Thu tàn vàng vọt trong héo hắt
                                 Khi trời se lạnh chuyển sang đông
                                 Thi nhân hồi tưởng mùa thu cũ
                                 Nên khiến thi nhân phải chạnh lòng
                                 Thiết nghĩ cuộc đời là bể khổ
                                 Nên tình đâu hết những cuồng phong…( Thoi Hoa Do)
                   Sân khấu nào không có chàng hề thì kém vui. Chuyện tình nào không tránh khỏi những
                   dang dở bi ai nhỉ? Cho dù ngọai cảnh thật đẹp, thật hấp dẫn… “Nhóm chủ xị” xen lời thơ
                   trong sáng và tươi vui cố xua tan sầu bâng khuâng tương tư ấy. Trong cơn say cùng với
                   gió heo may  bước khập khễnh chân thấp chân cao cũng còn sức chọc ghẹo ngon ngọt trữ
                   tình đến với chàng thi nhân:
                   Thu về có gió heo may
                   Có vàng nắng mật,  trắng mây bềnh bồng
                   Thu sang thơm cốm ngọt hồng,
                   Quýt cam đỏ lựng, bưởi bòng vàng tươi
                   Có trăng tháng tám bồi hồi.
                   Có ngâu tháng bảy cho người bâng khuâng. … (Nhóm CX –Lap thu)
                    Đá Ngây Ngô hồn nhiên như hát đồng dao. Không biết chuyện tình là cái chi chi? Mà thi
                   nhân nào cũng khờ khạo. rạo rực. Yêu có được gì! Cứ trách móc nhau hòai trách nhau
                   mãi: hình như cũng nghe lỏm được chuyện tình Gót sen mơ màng đâu đó nên bộc phá
                   con tim của chàng thi nhân kia có phải đúng vậy không?
                   Em ngồi chải tóc
                   Chạnh nhớ câu thề
                   Ngày xưa bên quán cóc
                   Mưa cũng buồn lê thê
                   Huống chi là mái tóc thề!(Thu mưa -DNN)
                   Đúng bây giờ ta mới biết. Thi nhân kia đang tương tư Cô mái tóc thề ngày xưa cùng nhau
                   ngồi bên quán cóc. Hẹn non thề biển. Trót lỡ lời thề, bỏ chàng đi lấy chồng lúc còn gót
                   sen. Chàng thi nhân một thời viễn xứ. bây giờ mùa thu trở về…cái nỗi bâng khuâng đã
                   đeo đuổi gắn bó với chàng tưởng không hề nào đánh mất.
                   Cái hy vọng đợi mong. Dù chỉ một lần. Một lần rồi vĩnh biệt. Chàng thì thầm:
                                     Bằng lăng tím lạnh trong mưa
                                     Mùa thu về cạnh song thưa đợi người
                                     Đợi người về với nụ cười
                                     Đợi người về giữa hồng tươi xuân tình  (Thu tím-Thoi HD)
                   Cái hòai vọng của Thoi Hoa Do thật đúng ý của thi nhân. Không phải chuyện nàng
                   đi lấy chồng là vĩnh biệt. Nhưng…do thời cuộc vận đời đẩy đưa mà nên nỗi này!
                   Chứ lòng em tôi vẫn vẹn câu thề, có Lương Bút cho lóe sáng niềm tin yêu hy vọng
                   rồi, tuyệt quá!
                   ....
                                 Em vẫn chờ anh cuối nẻo đời
                                Đâu còn xanh lá bạn tình ơi
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90