Page 78 - NRCM1
P. 78
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
khởi tâm kìm hãm, đè nén nó thì cũng vô ích nhƣ việc
làm lấy đá đè cỏ. Vọng tƣởng là niệm sinh diệt nơi
tâm, nhƣ những lƣợn sóng nhấp nhô ngoài biển cả, lìa
sóng mà tìm nƣớc thì không thể đƣợc. Chỉ có sự tỉnh
giác trong đƣơng niệm mới thực sự chuyển hóa nó; nhƣ
thể hiện trú ở trong từng trạng thái động của con sóng
mà vẫn giữ cái biết lặng lẽ, chẳng động, thấu suốt bản
thể của mình là nƣớc.
Thế nên, khi vọng tƣởng khởi chỉ iết vọng tƣởng
không thật, thể nó là không, không theo nó thì tự nó
lặng; chỉ còn lại cái iết rỗng rang, sáng suốt của bản
thể thanh tịnh chính là Đạo (chân nhƣ).
Hãy nghe thầy Tri Viên hỏi Thiền sƣ Duyên
Quán:
- Khi giặc nhà khó giữ thì thế nào?
Duyên Quán đáp:
- Biết đƣợc chẳng phải oan gia.
Thầy Tri Viên hỏi tiếp:
- Sau khi biết đƣợc thì sao?
Duyên Quán đáp:
- Biến đến nƣớc vô sinh.
Thầy Tri Viên hỏi tiếp:
- Nƣớc vô sinh đâu không phải chỗ y an thân lập
mạng?
Duyên Quán bảo:
- Nƣớc chết không chứa đƣợc rồng.
Thầy Tri Viên hỏi:
- Thế nào là nƣớc chết chứa rồng?
Duyên Quán đáp:
77