Page 74 - NRCM1
P. 74
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
Có một vị nam cƣ sĩ mỗi ngày thƣờng hái hoa
tƣơi trong vƣờn nhà mình đem đến chùa chí thành dâng
cúng Phật. Một hôm khi đem hoa đến điện Phật. Chợt
gặp thiền sƣ Vô Đức từ pháp đƣờng đi ra. Thiền sƣ
hoan hỉ nói:
- Lành thay! Lành thay! Mỗi ngày anh đều đem
hƣơng hoa chí thành dâng cúng Phật, theo kinh nói,
thƣờng dùng hƣơng hoa cúng dƣờng, đời sau sẽ đƣợc
phƣớc báu thân tƣớng trang nghiêm!
Cƣ sĩ nghe nói vui vẻ đáp:
- Đó là bổn phận của con phải làm! Mỗi ngày khi
đến chùa lễ Phật thì tâm con mát mẻ, giống nhƣ đƣợc
tẩy rửa. Nhƣng khi về đến nhà thì lại phiền muộn. Bà
nội trợ thƣờng phiền hà, ồn náo nhƣ cái chợ, con làm
sao giữ gìn tâm mình cho thanh tịnh thuần khiết?
Thiền sƣ Vô Đức nói:
- Ông thƣờng dùng hoa tƣơi cúng Phật, hẳn ít
nhiều có kiến thức về cắm hoa, bây giờ tôi hỏi ông,
làm cách nào để giữ cho hoa đƣợc tƣơi lâu tốt đẹp?
Cƣ sĩ đáp:
- Muốn giữ gìn hoa đƣợc tƣơi lâu, mỗi ngày phải
thay nƣớc và khi thay nƣớc nên cắt bỏ một phần dƣới
cành hoa đi, vì phần cành nằm trong nƣớc dễ bị thối
rữa. Khi cành thối rữa thì khó hấp thu nƣớc làm cho
hoa mau héo tàn.
Thiền sƣ Vô Đức nói:
- Giữ gìn cái tâm thanh tịnh thuần khiết cũng
giống nhƣ thế. Hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta giống
nhƣ nƣớc trong bình, còn chúng ta là hoa. Chỉ có
thƣờng xuyên lọc sạch thân tâm, sửa đổi tính tình và
luôn sám hối, sửa đổi khuyết điểm mới có thể tạo nên
sự tƣơi mát an nhiên.
Nghe xong cƣ sĩ hoan hỷ làm lễ cảm tạ:
73